“Đoàng…”
Tất cả lại trở về với hiện thực, Thẩm Thiên Trường đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, cây hòe trong vườn hoa bị gió thổi xào xạc, ánh chớp in bóng cây lên trần nhà, như một đôi bàn tay khổng lồ đang giương nanh múa vuốt vươn về phía Thẩm Thiên Trường….
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, cô lập tức vươn tay bật đèn ngủ lên, ánh đèn màu vàng ấm áp lập tức xua tan bóng cây âm trầm, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại.
Cô lục tìm điện thoại di động, màn hình hiển thị ba giờ rưỡi, mà trong chiếc tai nghe đã tuột khỏi tai, bản nhạc Chopin thư giãn kia vẫn còn đang phát.
Thẩm Thiên Trường nhìn cửa sổ trò chuyện giữa cô và Lục Chi Cửu, cuộc đối thoại cuối cùng là vào lúc không giờ ba mươi phút, Lục Chi Cửu gửi hai tin nhắn tới.
[Ngủ rồi à?]
[Ngủ ngon.]
Thẩm Thiên Trường ngồi tựa vào giường, ngẩn ngơ nhìn hai tin nhắn này, đêm nay Lục Chi Cửu không xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng vào giờ khắc mộng tỉnh, nỗi nhớ lại ập tới như thác lũ.
Cô nghĩ nếu lúc này anh có ở đây, chắc chắn cô sẽ chạy thẳng đến phòng anh, leo lên giường anh và rúc vào lòng anh.
Rất lâu rất lâu rồi cô không mơ thấy Thẩm Tinh Như.
[Anh không biết đâu, em vừa bị hai cây hòe trong vườn hoa dọa thức giấc.]
Thẩm Thiên Trường trả lời thoái mái, dù sao bây giờ bên nước M cũng đang là ban ngày.
[Lần sau anh sẽ dẫn em theo.]
Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn của Lục Chi Cửu, rốt cuộc khóe miệng cô cũng cong lên thành nụ cười, cô nghĩ mình thật sự đã tìm lại được cảm giác an toàn mà Thẩm Tinh Như từng mang đến cho mình.
Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Trường lại tới nhà họ Lục thăm Lục Diệu Nhung như thường lệ, có vẻ như là bởi vì biết cuối tuần nào cô cũng tới, vậy nên Lục Chi Lộ cũng dẫn Lục Thiển Thiển tới nhà họ Lục. Trước kia Thẩm Thiên Trường luôn cảm thấy mình không phải là kiểu người mà trẻ con thích, nhưng rất hiển nhiên sự quý mến của Lục Thiển Thiển đã chứng minh phán đoán của cô về bản thân là sai lầm.
Thẩm Thiên Trường ở nhà họ Lục cả một ngày, mãi đến khi ăn tối xong mới trở về Cẩm Viên.
Sáng chủ nhật Trần Tử Nhiễm cũng tới Cẩm Viên, vốn dĩ định hẹn Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đi picnic ở công viên Việt Anh, nhưng bởi vì Lục Chi Vũ không tiện đi nên ba người chỉ có thể ngồi uống trà trò chuyện ở Cẩm Viên, bài poker thì Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không dám chơi nữa, cuối cùng ba người chơi game trên điện thoại.
Bình thường Thẩm Thiên Trường cực kỳ lành nghề trong việc phân tích số liệu và dự đoán rủi ro, nhưng không ngờ lại là con gà thực thụ khi chơi game, bởi vì làm ảnh hưởng quá lớn đến Trần Tử Nhiễm và Lục Chi Vũ, cô còn bị hai người mắng tới tấp cả một buổi chiều.
Thẩm Thiên Trường chỉ có thể lặng lẽ gạt nước mắt trong lòng, sau đó lại lặng lẽ xóa ứng dụng trò chơi trong điện thoại đi, cô thề sau này sẽ hạn chế đụng vào những thứ làm bại lộ khuyết điểm như thế này!
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Tử Nhiễm cũng về nhà họ Trần, Thẩm Thiên Trường thì nghĩ sáng hôm sau có cuộc họp báo, nên cô ngủ từ rất sớm, để ngày mai trông có sức sống hơn.
***
Hôm sau.
Thẩm Thiên Trường dậy rất sớm, nhưng bởi vì tối qua ngủ ngon nên vẫn khá có tinh thần.
Hôm nay cô mặc bộ đồ mà Lục Chi Cửu tặng cô lúc khánh thành Tài chính Thiên Nhiên lần trước, trang điểm theo phong cách chín chắn. Cô hài lòng nhìn mình trong gương, cảm thấy bộ quần áo này như bộ giáp chiến đấu của mình vậy.
Thẩm Thiên Trường xuống lầu vào phòng khách, lần đầu tiên thấy Lục Chi Vũ không ngủ nướng, đang ngồi cạnh bàn ăn sáng.
“Chị Tiểu Vũ, chào buổi sáng.”
Thẩm Thiên Trường bước tới nhiệt tình chào hỏi.
Lục Chi Vũ quan sát Thẩm Thiên Trường thật kĩ rồi nói một câu: “Quần áo đẹp đấy.”
Bình thường Thẩm Thiên Trường hay mặc đồ thụng, đúng là bộ quần áo này tôn dáng cô lên hẳn.
Nhưng nhìn Thẩm Thiên Trường mặc như vậy, trong lòng Lục Chi Vũ càng thêm lo lắng thay cho em trai mình, body của Thẩm Thiên Trường thế này mà còn nhịn được, xem ra phương diện nào đó có vấn đề thật rồi, không biết nó đã đi khám ở chỗ bác sĩ mà cô đề cử chưa.
“Lục Chi Cửu chọn bộ này đấy.” Thẩm Thiên Trường vừa cười vừa nói.
“Ồ, thảo nào.” Cô đã nói mà, sao mắt thẩm mỹ của Thẩm Thiên Trường lại tiến bộ vượt bậc như thế được cơ chứ.
“Lát nữa em đi đón nó à?”
Hôm nay Lục Chi Cửu trở về, Thẩm Thiên Trường đã nói với cô ấy trước rồi.
“Vốn định đi đón, nhưng có một buổi họp báo đột xuất, thật sự là không thể từ chối được…”
Lục Chi Vũ vừa ăn cháo vừa nhíu mày: “Đặt nặng sự nghiệp như vậy làm gì, em chỉ cần giữ chặt Tiểu Cửu thì thứ gì mà không có được?”
Phải biết rằng với tài lực của nhà họ Lục, giữ được Lục Chi Cửu còn lãi hơn là giành được mười công ty.
“Khụ… Khụ…”
Thẩm Thiên Trường suýt thì sặc sữa đậu nành, câu này nghe chẳng giống như đang đứng trên lập trường chị ruột của Lục Chi Cửu gì cả.
“Chị Tiểu Vũ đang bảo em học theo Phong Hỏa Hí Chư Hầu(*) à?” Thẩm Thiên Trường trêu chọc nói.
(*) Phong Hỏa Hí Chư Hầu: Điển tích nổi tiếng về Bao Tự, Chu U Vương vì muốn nàng cười nên nghe lời nịnh thần, đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, gây họa làm mất Cảo Kinh, mà nhà Chu cũng bắt đầu suy yếu từ đó.
Lục Chi Vũ trợn trắng mắt: “Cho dù Tiểu Cửu là Chu U Vương, vậy thì em cũng không nhìn xem mình có sắc đẹp của Bao Tự không à?”
Thẩm Thiên Trường: “…”
Ăn xong cháo, Lục Chi Vũ đứng lên khỏi chỗ ngồi, định về ngủ bù tiếp như thường lệ. Vừa đi cô vừa nói: “Dù sao không phải em thì cũng là một cô gái khác, chẳng thà lựa chọn một người mà chị thấy thuận mắt.”
Bàn tay Thẩm Thiên Trường hơi dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Lục Chi Vũ, vậy nên người thuận mắt mà chị ấy nói là cô sao?
Thẩm Thiên Trường tiếp tục ăn sáng, bỗng cảm thấy cháo đậu đỏ hôm nay ngọt hơn hẳn bình thường. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
***
Khách sạn Ngự Tinh là khách sạn năm sao có tiếng ở thành phố Vân, Thịnh Lam lựa chọn Ngự Tinh để tổ chức buổi họp báo cũng chứng minh sự coi trọng của cô ta với nghi thức ký hợp đồng lần này.
Chỉ có điều nó cách Cẩm Viên hơi xa, lái xe bình thường đã mất một tiếng rồi.
Để phòng ngừa đến trễ vì tắc đường, Thẩm Thiên Trường còn đi từ sớm, bảy rưỡi ăn sáng xong là ra khỏi Cẩm Viên ngay.
Trước khi đi cô còn gửi tin nhắn cho Trần Tử Nhiễm, Ngự Tinh cách nhà họ Trần không xa, nhưng hôm nay Trần Tử Nhiễm cũng không ngủ nướng, Thẩm Thiên Trường vừa gửi tin nhắn tới là Trần Tử Nhiễm trả lời ngay, nói rằng tám rưỡi cô nhất định sẽ tới.
Thẩm Thiên Trường tính thử thời gian, hẳn là tám rưỡi cô cũng sẽ đến, nhưng cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn đánh giá thấp tình hình đường xá ở thành phố Vân trong sáng thứ hai, mãi đến tám giờ bốn mươi lăm mới đến gara ô tô của Ngự Tinh.
Vừa đỗ xe xong xuôi thì tin nhắn của Lục Chi Cửu cũng gửi tới.
[Thẩm Thiên Trường, anh tới thành phố Vân rồi.]
Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng không biết vì sao trái tim của Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu nhảy lên thình thịch.
Cô vỗ nhẹ vào lồng ngực, cố ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: [Vậy lát nữa bên này kết thúc em sẽ đi tìm anh, anh tới công ty hay về Cẩm Viên trước?]
[Mấy giờ kết thúc?] Lục Chi Cửu hỏi.
[Tầm mười một giờ.]
Lúc trước đã trao đổi trình tự với Thịnh Lam rồi, bởi vì sau khi ký hợp đồng còn phải họp báo, nên kiểu gì cũng phải hai tiếng đồng hồ.
[Anh tới tìm em.]
Thấy Lục Chi Cửu nói tới tìm cô, Thẩm Thiên Trường vội vàng từ chối: [Không được, em đi tìm anh!]
Ở đây có nhiều phóng viên như thế, Lục Chi Cửu còn đích thân tới, vậy thì có mà loạn hết lên, huống chi còn có cô Thịnh Lam đó lăm le, cô chẳng muốn để Lục Chi Cửu xuất hiện.
Thấy Thẩm Thiên Trường từ chối dứt khoát như thế, Lục Chi Cửu cũng phát hiện ra suy nghĩ thực sự của cô, anh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: [Được rồi, vậy anh tới công ty chờ em.]
Thấy Lục Chi Cửu đồng ý, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cất điện thoại đi, bước về phía thang máy trong gara ô tô.