Đợi đến sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường mới phát hiện mình đã lái qua lối rẽ để về hướng công ty rồi.
Lúc này, hai người đang đi trên cầu vượt trung tâm thành phố Vân, không có chỗ để quay đầu xe. Thẩm Thiên Trường định rẽ xuống lối ra tiếp theo thì nghe thấy Trần Tử Nhiễm ngồi bên cạnh nói: “Thiên Trường, chúng ta có thể không về công ty không?”
Thẩm Thiên Trường nhướng mày nhìn cô ấy: “Thế cậu muốn đi đâu?”
Trần Tử Nhiễm thở dài rồi lại ngồi xuống ghế: “Không biết, tóm lại trừ công ty thì đi đâu cũng được.”
Nhớ lại trước khi đi đã hứa hẹn “lời hay ý đẹp” với Tống Ngưng Y và Ninh Trạch Tây, hiện giờ Trần Tử Nhiễm chỉ muốn tìm một nơi để trốn trước đã rồi nói sau.
Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ, phiên giao dịch hợp đồng tương lai đã đóng phiên, lại thêm ở Cẩm Viên vẫn còn một Lục Chi Vũ đang không ngừng gọi điện thoại đến nước M, cuối cùng cô đưa ra đề nghị với Trần Tử Nhiễm: “Hay là cậu về Cẩm Viên với tớ đi?”
Hai mắt của Trần Tử Nhiễm sáng rực, cô vội vàng gật đầu lia lịa, Cẩm Viên đấy, từ lâu cô đã tò mò về biệt viện đắt nhất thành phố Vân trong truyền thuyết này rồi.
“Nhưng bên trong còn có một bà bầu, lát nữa cậu đừng to tiếng là được.”
“Bà bầu á?”
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường, không phải Cẩm Viên là nơi ở riêng của Lục Chi Cửu hay sao?
“Ừ, chị gái của Lục Chi Cửu cũng đang ở đó.”
Trần Tử Nhiễm kinh ngạc: “Sếp Lục còn có cả chị gái cơ á?”
Thấy phản ứng của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường chỉ cười: “Ừ, cùng mẹ luôn.”
Nghe xong đáp án của Thẩm Thiên Trường, trong đầu Trần Tử Nhiễm chỉ có suy nghĩ, ngoại hình của Lục Chi Cửu như thế, không biết Lục Chi Vũ sẽ như thế nào? Là một “nhan khống”(*) chính hiệu, cô thật sự rất mong đợi!
(*) Nhan khống: Là người chỉ quan tâm đến ngoại hình.
“Lái xe nhanh lên.”
Thẩm Thiên Trường cười bất lực nhưng cũng lặng lẽ đạp mạnh chân ga.
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe chậm rãi lái vào gara của Cẩm Viên, nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhìn thấy trong gara đang đỗ một chiếc xe Nanny van.
Hình như đó là xe Nanny van của… Cố Ngôn Quyết thì phải, là chiếc xe tối hôm trước đã đưa cô về.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi bất ngờ, cô xuống xe, quả nhiên nhìn thấy quản lý Lý Dương của Cố Ngôn Quyết đang ngồi ngủ ngon lành trên ghế lái.
Vốn là Thẩm Thiên Trường định qua đó chào nhưng thấy Lý Dương đang mơ màng ngủ bèn quyết định không đến làm phiền người ta nữa.
Trần Tử Nhiễm cũng xuống xe, hai người mới ra khỏi gara thì Thẩm Thiên Trường đã nghe thấy Trần Tử Nhiễm cảm thán: “Hai người cũng biết hưởng thụ quá đi, không ngờ hai người lại có một chiếc xe Nanny van xịn như thế.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời: “Đó là xe của Cố Ngôn Quyết.”
Vừa dứt lời, Trần Tử Nhiễm đã lập tức lùi về phía sau mấy bước, chuẩn bị quay người trở lại gara để xe.
Thẩm Thiên Trường kéo tay cô ấy lại: “Cậu đi đâu đấy?” ngontinhhay.com
Trần Tử Nhiễm cười châm biếm: “Cậu không nói với tớ là thần tượng của tớ cũng đang ở đây. Nhỡ đâu tớ gặp được người thật rồi thấy kém hơn so với trong ti vi thì làm thế nào đây? Vậy chẳng phải mấy năm theo đuổi thần tượng trước đây của tớ đều là trò cười hay sao?”
Sở dĩ Trần Tử Nhiễm bài xích chuyện gặp thần tượng ở ngoài đời là có lý do cả. Lúc còn học cấp hai, Trần Tử Nhiễm từng điên cuồng theo đuổi một ca sĩ thần tượng, bởi vì bối cảnh gia đình hùng hậu nên Trần Tử Nhiễm có cơ hội được tiếp xúc trực tiếp với thần tượng.
Cũng chính trong lần tiếp xúc đó, cô đã tận mắt nhìn thấy thần tượng khiêm tốn hòa nhã trước ống kính máy quay ở ngoài đời lại là một thanh niên đen tối nóng nảy, thậm chí chỉ vì trợ lý mua cà phê không đúng vị anh ta thích mà anh ta đã tát trợ lý mười mấy cái liền.
Trải nghiệm đó đã để lại ám ảnh cực kỳ to lớn trong trái tim non nớt của Trần Tử Nhiễm. Cô cảm thấy chuyện này giống như bạn ăn một kẹo trong rất nhiều năm, cuối cùng phát hiện bên trong có kẹp một lớp phân chó vậy. Trần Tử Nhiễm đã thề rằng từ đó về sau sẽ không bao giờ tiếp xúc với thần tượng khi ở bên ngoài ống kính nữa, dù sao thì cái cô thích chỉ là sự giả dối được thể hiện ra bên ngoài, sao phải truy lùng đến tận gốc rễ chứ?
Thẩm Thiên Trường cười ha ha: “Tớ không nhắc đến diễn xuất chọc mắt người xem của anh ấy nữa nhé, đừng tưởng rằng tớ không biết cậu chỉ thích cái mã ngoài của Cố Ngôn Quyết thôi, làm gì có gì gọi là tình cảm chân thành chứ?”
Trần Tử Nhiễm trợn mắt: “Ngộ nhỡ ngay cả cái mã của là do photoshop quá đà thì sao?”
Thẩm Thiên Trường lười tranh luận với cô ấy, cô phải nhanh chóng đi xem tại sao Cố Ngôn Quyết lại đột ngột qua đây. Cô ném thẳng chìa khóa xe cho Trần Tử Nhiễm: “Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu khác người như thế nhỉ? Thích đi thì đi, không đi thì cậu tự lái xe đi đi, tớ đi trước đây.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường bèn buông tay Trần Tử Nhiễm ra, mới đi được vài bước, cánh tay cô lại bị Trần Tử Nhiễm ôm chặt: “Được rồi được rồi, tớ đi gặp là được chứ gì, Thẩm nữ thần của tớ.”
Trần Tử Nhiễm chẳng sợ gì mà chỉ sợ Thẩm Thiên Trường mất kiên nhẫn, có trời mới biết lúc mới vào Đại học S, cô phải sử dụng chiêu quấn người mới có thể hạ gục được Thẩm Thiên Trường lạnh lùng này đấy.
Thẩm Thiên Trường nhếch miệng rồi dẫn Trần Tử Nhiễm vào tầng một của biệt thự. Lúc đẩy cửa phòng khách ra, quả nhiên Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Cố Ngôn Quyết đang ngồi trên xô pha nói chuyện với Lục Chi Vũ.
Thấy Thẩm Thiên Trường đẩy cửa đi vào, sắc mặt đang vui vẻ của Lục Chi Vũ lập tức sa sầm lại. Cuối cùng cô gái này cũng chịu về rồi, gọi bao nhiêu cuộc cho cô ấy như thế vậy mà cô ấy dám không bắt máy.
Cố Ngôn Quyết cũng quay đầu lại nhìn theo hướng Lục Chi Vũ đang nhìn thì thấy Thẩm Thiên Trường mặc một cây đen, bên cạnh cô còn có một người đẹp xinh đẹp đáng yêu.
Thẩm Thiên Trường dẫn Trần Tử Nhiễm đi đến trước mặt hai người, cô cố ý lơ đi sắc mặt khó coi của Lục Chi Vũ, dù sao hiện giờ tính khí của Lục Chi Vũ rất nóng nảy, mấy ngày nay cô cũng đã quen rồi.
“Chị Tiểu Vũ, đây là bạn thân nhất của em, cô ấy tên là Trần Tử Nhiễm.”
Thấy đôi mắt của Lục Chi Vũ cũng khá giống với mắt của Lục Chi Cửu, Trần Tử Nhiễm hơi ngẩn người sau đó mới lên tiếng: “Em chào chị Tiểu Vũ.”
Không đợi Lục Chi Vũ lên tiếng, Cố Ngôn Quyết đã tranh nói trước: “Bạn nữ đây chính là người đòi một ngàn tấm ảnh có chữ ký đúng không?”
Giọng nói của Cố Ngôn Quyết còn có chút nghiến răng nghiến lợi, tối hôm đó lúc trợ lý đến đón anh ta, ánh mắt trợ lý nhìn tay phải của anh ta giống như tưởng rằng anh ta đã làm gì đó quá độ vậy!
Thẩm Thiên Trường ngại ngùng ho khan: “Thật ra lần đó chỉ cần năm trăm tấm là đủ rồi, nhưng Lục Chi Cửu nói là khó có được ngày anh đến chơi nên muốn anh ký nhiều hơn một chút.”
Dù sao Lục Chi Cửu cũng không có ở đây, Thẩm Thiên Trường dứt khoát đẩy hết trách nhiệm đi.
Trần Tử Nhiễm nhìn Cố Ngôn Quyết, thật ra ngoài đời anh ta cũng không khác là bao so với trong ống kính, chỉ là bên ngoài hơi gầy một chút. Nổi bật nhất vẫn là đôi mắt hoa đào hớp hồn ấy, nhưng có lẽ là do thường ngày cô ngắm nhìn quá nhiều nên khi gặp được người thật cũng không cảm thấy quá kinh ngạc hay vui mừng.
Đặc biệt là hai ngày trước cô có đi xem buổi chiếu thử phim của Nhan Thuấn Hoa, đó mới gọi là kinh diễm. Thật ra, từ sau khi cô bắt chuyện với Nhan Thuấn Hoa thành công, ở ngoài đời hai người cũng gặp nhau cũng khá nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhan Thuấn Hoa cô đều có một cảm giác khác biệt. Lần trước hai người cùng đến trường đua ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Nhan Thuấn Hoa thật sự quá xuất sắc, còn cô thì suýt chút nữa quỳ rạp dưới chân cô ấy.
Haizzz, xem ra làm fan cứng cũng không phải một chuyện tốt đẹp gì, cô phát hiện cô thật sự đã có mới nới cũ rồi.
Thấy Trần Tử Nhiễm bình tĩnh nhìn mình, Cố Ngôn Quyết thật sự nghi ngờ đây là fan cứng của thật sao, không phải là cố ý dùng ảnh có chữ kỹ của mình để đi lừa các fans khác đấy chứ?