Thiên Trường Chi Cửu

Chương 265: Người bị hại luôn là người lương thiện




Nói thật là Giang Mộ Tuyết rất phục người phụ nữ Tiết Thái Vi này. Ở Tập đoàn Lục Đạt, người không nên đến tìm cô nhất e rằng chỉ có Tiết Thái Vi mà thôi, hơn nữa trong bữa tiệc mừng công lần trước, cô gần như đã cắt đứt mối quan hệ cá nhân với Tiết Thái Vi rồi.

Nhưng Tiết Thái Vi lại cứ đích thân đến tìm cô, hơn nữa lại cò tỏ ra hiên ngang như thế. Đúng là Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn Lục Đạt có khác, da mặt cũng dày hơn người bình thường nhiều.

Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ, dù sao cũng chưa đến giờ hẹn với công ty trang trí nội thất nên cô cũng muốn xem xem Tiết Thái Vi sẽ nói gì.

Sau khi lên xe.

Tiết Thái Vi mở miệng hỏi Giang Mộ Tuyết: “Muốn uống chút gì không?”

Giang Mộ Tuyết lạnh nhạt: “Không cần, lát nữa tôi còn có việc, cô có chuyện gì thì nói luôn ở trên xe đi.”

Tiết Thái Vi thấy Giang Mộ Tuyết từ chối nên chỉ đành lái xe vào một con đường nhỏ không có người ở gần đó.

“Tiếp theo cô có dự định gì?” Tiết Thái Vi lên tiếng.

“Chuyện này không phiền cô bận tâm.”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Mộ Tuyết, Tiết Thái Vi đột nhiên bật cười: “Tiểu Tuyết, cô không cần xa cách với tôi thế đâu.”

“Tôi cảm thấy vẫn nên giữa khoảng cách với một số người thì hơn, nếu không đao kiếm không có mắt, ở gần quá sẽ khó tránh khỏi bị thương.”

Tiết Thái Vi cố giả vờ không hiểu: “Sao tôi không hiểu cô đang nói gì vậy?”

Giang Mộ Tuyết cũng không muốn vạch trần vẻ giả tạo của cô ta: “Không hiểu cũng chẳng sao, tôi cũng không muốn nghe cô giải thích.”

Tiết Thái Vi thở dài: “Tiểu Tuyết, Giám đốc Triệu của Lệ Nghiệp thật sự rất thích cô, hơn nữa anh ta còn độc thân chưa kết hôn, trước đây tôi được người ta nhờ vả, lúc đó tôi thật sự không biết cô đã có bạn trai rồi.”

Giang Mộ Tuyết cười lạnh: “Tiết Thái Vi, cô chắc chắn chỉ có chuyện này thôi à?”

“Cô có ý gì?”

Giang Mộ Tuyết chậm rãi lên tiếng: “Chắc cô và Tiền Ngọc của bộ phận nhân sự có quan hệ không đơn giản đâu nhỉ.”

Nghe xong lời Giang Mộ Tuyết nói, sắc mặt của Tiết Thái Vi lập tức thay đổi.

“Chắc cô cũng biết rõ rốt cuộc tại sao video giữa tôi và Tần Phong lại bị đăng lên nhóm của công ty, tại sao lại có người đăng lý lịch cá nhân của tôi lên rồi đúng chứ?”

Sau khi Giang Mộ Tuyết nói xong, bầu không khí trong xe rơi vào trạng thái im lặng.

Mãi lâu sau, cuối cùng Tiết Thái Vi cũng lên tiếng: “Sao cô biết?”

Thật ra trước đó Giang Mộ Tuyết cũng chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì nếu chỉ là nhân viên cấp thấp trong tập đoàn thì không thể nào có gan đăng chuyện liên quan đến đời tư cá nhân của Tần Phong lên nhóm của công ty được, trừ khi phía sau người đó có người có địa vị cao chống lưng.

Mà thường ngày Giang Mộ Tuyết cũng không qua lại nhiều với người của bộ phận nhân sự chứ đừng nói là có khúc mắc. Nhưng sau khi video được đăng lên không lâu đã có người nhanh chóng đăng lý lịch cá nhân của cô lên rồi, thứ liên quan đến đời tư cá nhân của nhân viên giống như lý lịch cá nhân không thể nào dễ dàng lấy được.

Trong số bao nhiêu người của tập đoàn, người có khúc mắc với Giang Mộ Tuyết ngoài Tô Lạc của tổ B thì chỉ còn Tiết Thái Vi.

Nhưng với tính cách và lòng can đảm của Tô Lạc, phản ứng đầu tiên sau khi có được video thì chắc chắn sẽ giao thẳng cho Tôn Nhược Nhã chứ không bao giờ dám đưa thẳng lên nhóm của công ty đâu.

Hơn nữa, Giang Mộ Tuyết biết được mối quan hệ giữa Tiết Thái Vi và Tiền Ngọc của bộ phận nhân sự là do lúc còn ở bộ phận quan hệ xã hội đã vô tình nhìn thấy hai người họ đi ăn với nhau.

Phản ứng lúc này của Tiết Thái Vi đã chứng thực suy đoán của Giang Mộ Tuyết rồi. Quả nhiên, trên thế gian này, người bị hại luôn là người lương thiện.

“Tiết Thái Vi, rốt cuộc tại sao cô lại cứ nhắm vào tôi như thế?”

Chuyện video đó, nhìn bề ngoài thì giống như muốn kéo cả Tần Phong và cô xuống nước nhưng địa vị của Tần Phong vốn dĩ cao cho nên người bị nhắm vào thực tế chỉ có một mình Giang Mộ Tuyết mà thôi. Người đăng video lên rõ ràng là muốn đuổi Giang Mộ Tuyết ra khỏi công ty.

Thấy Giang Mộ Tuyết nói thẳng như thế, Tiết Thái Vi cũng không muốn giả vờ nữa: “Giang Mộ Tuyết, ban đầu tôi cũng không muốn nhắm vào cô. Tuy rằng tôi đã không thích cô ngay từ ngày đầu tiên cô đến bộ phận quan hệ công chúng, sau đó cô lại xin chuyển đến bộ phận chăm sóc khách hàng, vốn là cũng chẳng có xung đột gì về lợi ích với tôi, có trách thì chỉ trách Triệu Tuyên Nhân của Tập đoàn Lệ Nghiệp nhìn trúng cô, nên lợi dụng cô cũng là chuyện thường tình người ta vẫn thấy thôi.”

Nghe câu “chuyện thường tình người ta vẫn thấy” của Tiết Thái Vi, Giang Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày: “Chuyện này vốn không đủ để trở thành lý do cô nhất định phải nhắm vào tôi.”

Tiết Thái Vi nhìn Giang Mộ Tuyết, cảm nhận dành cho cô bỗng hơi thay đổi. Trước đây cô ta cảm thấy Giang Mộ Tuyết chỉ là một người phụ nữ có ngoại hình đẹp, suy nghĩ đơn giản, biết nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ cô ta lại có cảm giác đã hiểu sai về Giang Mộ Tuyết.

Thấy Tiết Thái Vi không đáp lời, Giang Mộ Tuyết bỗng nở nụ cười châm chọc: “Sao, lẽ nào còn có điều gì khó nói sao?”

Nghe câu chất vấn mang theo cảm giác áp bức của Giang Mộ Tuyết, Tiết Thái Vi cảm thấy không thoải mái. Cô ta lấy từ túi xách ra một điếu thuốc lá dành cho nữ châm rồi hít mấy hơi, sau đó mới nhả khói ra ngoài cửa sổ.

“Giang Mộ Tuyết, cô với Tần Phong quen nhau thế nào?”

Giang Mộ Tuyết hơi nhíu mày.

Không đợi Giang Mộ Tuyết trả lời, Tiết Thái Vi đã nói tiếp: “Cô có biết trước đây anh ấy có một người bạn gái tên là Diệp Linh Khê không?”

Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng quay đầu nhìn cô ta: “Hình như cô rất am hiểu về quá khứ của Tần Phong thì phải?”

Tiết Thái Vi thấy phản ứng của Giang Mộ Tuyết cũng biết chắc cô đã biết rồi. Đọc truyện tại ngontinhhay.com

“Tôi biết Tần Phong từ rất lâu rồi, trước cả người phụ nữ tên Diệp Linh Khê kia nữa kìa. Giang Mộ Tuyết, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng đánh giá thấp tính cảm của Tần Phong dành cho Diệp Linh Khê.”

Trái tim của Giang Mộ Tuyết đột nhiên bị bóp nghẹt, cô lạnh nhạt lên tiếng: “Tình cảm của cô dành cho Tần Phong là như thế nào?”

Ngoại trừ việc có tình cảm với Tần Phong, Giang Mộ Tuyết cũng không nghĩ ra lý do nào khác khiến cho Tiết Thái Vi vội vã muốn đuổi cô ra khỏi Lục Đạt như thế.

Tiết Thái Vi nhả một ngụm khói ra ngoài cửa xe rồi đột nhiên bật cười tự giễu: “Còn có thể có tình cảm gì chứ. Trong mắt anh ấy, ngoại trừ Diệp Linh Khê ra, chúng ta đều chỉ là cát bụi mà thôi.”

“Cô sai rồi, Tiết Thái Vi.”

Tiết Thái Vi ngẩn người, cô ta quay đầu thì thấy Giang Mộ Tuyết đang đưa tay vén những sợi tóc loà xoà trước trán, chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út lấp lánh khiến Tiết Thái Vi hơi chói mắt.

“Rất xin lỗi vì đã khiến cô phải thất vọng, bởi vì tôi và các cô không giống nhau.”

Giang Mộ Tuyết dùng “các cô” chứ không phải “cô”.

“Hai ngày trước tôi không cẩn thận trở thành người phụ nữ đã lập gia đình, mà hiện giờ Tần Phong là chồng hợp pháp của tôi, hiện giờ tôi là bà Tần danh chính ngôn thuận.”

Không đợi Tiết Thái Vi phản ứng, Giang Mộ Tuyết đã đẩy cửa đi xuống xe rồi.

Giang Mộ Tuyết bắt một chiếc xe taxi ở bên đường, trên đường trở về biệt thự, cứ nghĩ đến vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Tiết Thái Vi là trong lòng cô lại cảm thấy sảng khoái. Cô cảm thấy hiện giờ mình đã bắt đầu không còn lương thiện như trước là sao nhỉ.

Cô từng cho rằng với tầm mắt của Tiết Thái Vi, người cô ta thích phải là Lục Chi Cửu mới đúng, nhưng cô lại hoàn toàn không ngờ người cô ta để ý lại là Tần Phong.

Giang Mộ Tuyết cười, vị trí bà Tần này thật sự khó làm hơn cô tưởng. Đang suy nghĩ thì bỗng nhận được tin nhắn của Tần Phong: [Tiểu Tuyết, em về rồi à?]

Giang Mộ Tuyết trả lời lại: [Vâng, em đã hẹn với công ty trang trí nội thất rồi, giờ em đang trên đường về biệt thự.]

[Được, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.]