Lúc Thẩm Thiên Trường bước ra khỏi quán cà phê thì mưa đã tạnh rồi, mây đen trên bầu trời cũng dần tan đi, vài tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đường ướt đẫm.
Thẩm Thiên Trường đi trong nắng, cảm thấy toàn thân ấm áp lạ thường, bầu không khí cũng vì trời vừa đổ mưa mà trở nên tươi mát trong lành hơn, thật lòng mà nói, tâm trạng lúc này của cô thật sự rất tốt.
Mà lúc này, trong chiếc xe màu cà phê dừng cách đó không xa, Tần Phong và Giang Mộ Tuyết đang lặng lẽo dõi theo Thẩm Thiên Trường.
Vốn là hôm nay Giang Mộ Tuyết muốn đến Lục Đạt để làm cho xong thủ tục nghỉ việc, buổi trưa Tần Phong cố ý về chung cư đón cô, nhưng hai người chưa đi được bao lâu thì Tần Phong nhận được một cuộc điện thoại, chiếc xe của hai người bất ngờ chuyển hướng.
Khi đến gần quán cà phê đó, Tần Phong không xuống xe, cho đến khi Giang Mộ Tuyết nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong quán cà phê bước ra, cô lập tức nhận ra đó là bạn gái Thẩm Thiên Trường của Lục Chi Cửu.
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong với vẻ bất ngờ, vậy là cuộc điện thoại ban nãy là Lục Chi Cửu gọi đến.
Đến khi Thẩm Thiên Trường đi đến xe của mình, Giang Mộ Tuyết mới không nhịn được mà hỏi Tần Phong: “Anh không xuống chào hỏi chút sao?”
Tần Phong mỉm cười: “Không cần, trừ khi là tình huống khẩn cấp nếu không Tổng Giám đốc Lục không muốn cô Thẩm biết cuộc sống của cô ấy bị người khác chú ý.”
Giang Mộ Tuyết nhìn theo chiếc xe đã lái đi xa của Thẩm Thiên Trường mà không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng: “Tổng Giám đốc Lục đối xử với cô Thẩm thật sự rất tốt.”
Tần Phong nhìn cô rồi hỏi: “Em hâm mộ lắm à?”
Giang Mộ Tuyết trợn mắt với anh: “Chẳng lẽ anh không biết Tổng Giám đốc Lục của chúng ta đẹp trai đến mức nào hay sao?”
Vừa đẹp trai vừa lắm tiền như thế lại còn một lòng một dạ, rất khó khiến người ta không sinh lòng hâm mộ.
Tần Phong cười rồi bắt đầu khởi động xe: “Em không cần hâm mộ.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh.
“Bởi vì anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt.”
Được rồi, Giang Mộ Tuyết thừa nhận cô đỏ mặt rồi.
***
Liên quan đến chuyện video lần trước, Giang Mộ Tuyết vẫn quyết định âm thầm xử lý, Lục Đạt không đăng thông báo nữa mà cô sẽ chủ động nghỉ việc.
Chuyện này khá ầm ĩ, thật ra có rất nhiều lãnh đạo cấp cao không muốn âm thầm xử lý chuyện này, cho nên lúc Tần Phong báo cáo kết quả lên cho Lục Chi Cửu còn bị nói là “dùng quyền lực để xử lý chuyện riêng”, nhưng nếu hiện giờ Giang Mộ Tuyết đã là vợ anh rồi thì đương nhiên anh phải che chở.
Vậy nên, mặc dù khiến cho các lãnh đạo không vui nhưng cuối cùng dưới sự chấp thuận ngầm của Lục Chi Cửu, chuyện này cứ như vậy mà chìm xuống.
Hai người còn chưa đi đến trụ sở của Tập đoàn Lục Đạt thì Giang Mộ Tuyết đã bảo Tần Phong cho cô xuống xe trước. Cô đã quyết định rời khỏi Lục Đạt rồi, cô không muốn cuộc hôn nhân của mình trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Sau khi từ thành phố Cẩm trở về, chỉ trừ lúc đi tắm và đi vệ sinh, còn lại Tần Phong không cho Giang Mộ Tuyết đặt chân xuống đất nữa nên chân cô hồi phục rất nhanh, đến hôm nay cơ bản là có thể đi lại bình thường rồi, mặc dù tư thế vẫn có chút kỳ lạ nhưng đã không cần chống nạng như trước nữa.
Sau khi Giang Mộ Tuyết xuống xe, Tần Phong không lái xe đi ngay mà giảm tốc độ đi chậm phía sau Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết bất lực, cô xua tay ra hiệu cho anh mau lái xe đi đi, vì những chiếc xe phía sau xe anh đã bắt đầu xếp thành hàng dài rồi.
Nhưng Tần Phong chỉ coi như không nhìn thấy, anh vẫn duy trì tốc độ chậm rãi như cũ, mãi cho đến khi Giang Mộ Tuyết đi vào Tập đoàn Lục Đạt rồi anh mới nhấn ga bắt đầu tăng tốc lái xuống hầm B3 của Tập đoàn Lục Đạt.
Giang Mộ Tuyết quẹt thẻ nhân viên vào thang máy rồi đi thẳng lên bộ phận chăm sóc khách hàng.
Bởi vì là giữa trưa nên phần lớn người trong bộ phận đều đi ăn cơm hết rồi. Trong văn phòng cũng chẳng còn mấy người, chỉ trừ Hạ Hiểu Thi, bởi vì đã biết trước hôm nay Giang Mộ Tuyết sẽ đến thu dọn đồ đạc nên lúc này đang ngồi nhăn mặt nhíu mày trong phòng.
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết cười vui vẻ rồi đi đến trước mặt cô ấy: “Sao trông mặt em buồn thiu thế?”
Hạ Hiểu Thi quay đầu thì thấy Giang Mộ Tuyết xuất hiện trước mặt mình, suýt chút nữa thì kích động đến mức nhảy cẫng lên: “Đàn chị, chị đến rồi.”
“Ừ, sếp có đây không?”
Hạ Hiểu Thi chỉ vào phòng làm việc của Tôn Nhược Nhã: “Đang ở trong đó, chắc là đang đợi chị.”
Giang Mộ Tuyết ậm ừ, chắc Tôn Nhược Nhã đã sớm nhận được thông báo của bộ phận nhân sự rồi.
Cô đi đến gõ cửa phòng làm việc của Tôn Nhược Nhã rồi đi vào, Tôn Nhược Nhã thấy cô vào, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn thường ngày.
“Tại sao lại chủ động từ chức?” Tôn Nhược Nhã hỏi, cô ta biết chuyện tranh chấp giữa Giang Mộ Tuyết với Tô Lạc ở khu nghỉ ngơi ngày hôm đó, thái độ của Tần Phong lúc đó cũng rất kiên quyết, rõ ràng là đang che chở cho Giang Mộ Tuyết.
“Bởi vì hiện giờ em có chuyện quan trọng hơn cần làm, nếu tiếp tục ở lại Tập đoàn Lục Đạt, em cũng không thể nào giả vờ tập trung cho công việc được.”
Thật ra Giang Mộ Tuyết hiểu rất rõ tại sao Tôn Nhược Nhã muốn giữ cô ở lại, hôm nay cô bất ngờ từ chức, trong chốc lát, Tôn Nhược Nhã không thể tìm được người thay cô giữ thế cân bằng với Tô Lạc của tổ B. Nhưng hơn một năm qua, Tôn Nhược Nhã đối xử với cô không phải là tệ nên từ sâu trong đáy lòng cô vẫn rất cảm kích.
Giang Mộ Tuyết chân thành đề nghị: “Em cảm thấy, Hạ Hiểu Thi của tổ bọn em khá được, tính cách dám làm dám chịu của em ấy có lẽ sẽ xử lý một số chuyện còn tốt hơn em. Nếu Giám đốc Tôn có lòng thì cứ thử bồi dưỡng xem sao.”
Nghe cô nói xong, Tôn Nhược Nhã cũng hiểu rằng cô đã quyết định ra đi nên cũng không níu kéo nữa.
Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng giám đốc bộ phận rồi đi về phòng làm việc của mình, làm việc hơn một năm ở đây nên cô cũng có không ít thứ cần phải thu dọn.
Lúc này Hạ Hiểu Thi lại đến gõ cửa, Giang Mộ Tuyết nhìn qua cửa kính trong suốt ra hiệu cho cô ấy vào.
“Đàn chị, chị muốn nghỉ việc thật à?”
Thấy vẻ mặt buồn rười rượi của cô ấy, Giang Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy buồn cười: “Em đừng bày vẻ mặt đó ra nữa được không? Chị chỉ nghỉ việc thôi chứ đâu phải bị tàn tật.”
“Vậy sắp tới chị định đi đâu?” Nếu có thể thì Hạ Hiểu Thi cũng muốn cùng Giang Mộ Tuyết đến đó.
“Ừ, có lẽ chị sẽ đi tiếp quản quỹ mà mẹ để lại cho chị.”
Lúc sinh thời, mẹ Tân Tuyết Dao của cô có một quỹ, trong di chúc bà để lại có viết rõ là sau khi Giang Mộ Tuyết kết hôn sẽ tự động có quyền thừa kế.
Giang Mộ Tuyết không muốn từ bỏ bất cứ thứ gì của mẹ mình, cho nên cô mới quyết định nghỉ việc ở Tập đoàn Lục Đạt, mục đích chính là đi tiếp quản những gì mẹ cô để lại cho cô.
Hạ Hiểu Thi nghe xong thì hai mắt bỗng rực sáng: “Đàn chị, chị quyết định về nhà họ Giang ạ?”
Nhà họ Giang?
Giang Mộ Tuyết nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu, sao cô ấy lại biết nhà họ Giang?
Hạ Hiểu Thi ngại ngùng gãi đầu: “Thì là… chính là em vẫn chưa nói cho chị biết, thật ra nhà ngoại của em ở thành phố Cẩm.”
Nghe cô ấy nói thế, Giang Mộ Tuyết bèn hỏi với giọng nghi ngờ: “Hiểu Thi, có phải trước đây… chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Đúng là Hạ Hiểu Thi đã nhận ra Giang Mộ Tuyết từ lâu, nhưng lúc mới vào công ty, Giang Mộ Tuyết lại hoàn toàn không còn nhớ ngoại hình của cô ấy, cho nên cô nàng cũng không nhắc lại nữa.
“Đàn chị, chị còn nhớ bữa tiệc cuối cùng chị tham gia khi còn ở thành phố Cẩm không?”
Giang Mộ Tuyết nhíu mày, cô nhớ bữa tiệc cuối cùng cô tham gia là tham gia cùng với mẹ, cô nhớ đó là bữa tiệc từ thiện, năm đó cô chỉ mới mười bảy tuổi.