Thiên Trường Chi Cửu

Chương 261: Suy nghĩ không nên có




Thẩm Thiên Trường cầm bánh mì sữa bò vào nhà họ Thẩm, vừa vào phòng khách đã thấy Thẩm Thiên Vũ đang đứng ở chân cầu thang nhìn mình.

Thẩm Thiên Trường giấu thứ đồ trong tay ra phía sau, vẻ mặt đầy vô cảm đi qua phòng khách.

“Thẩm Thiên Trường, sao chị về muộn thế?” Bỗng Thẩm Thiên Vũ lên tiếng.

“Học bài.”

Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Vũ đột nhiên bật cười: “Học gì mà học đến tận giờ này, chị coi tôi là đứa ngốc hả?”

Thẩm Thiên Trường quay đầu thấy Thẩm Thiên Vũ đang nhìn mình cười sảng khoái, nụ cười ấy khiến cô có cảm giác hơi dựng tóc gáy.

“Nếu cô muốn làm đứa ngốc thì tôi cũng không cản được.” Thẩm Thiên Trường lạnh giọng.

Nghe thấy Thẩm Thiên Trường chế giễu, nếu là ngày thường thì Thẩm Thiên Vũ đã đáp trả từ lâu rồi, nhưng hôm nay cô ta lại cố gắng nhẫn nhịn. Cô ta nhìn vào đồ trong tay Thẩm Thiên Trường rồi cười: “Thẩm Thiên Trường, chị đừng có tỏ vẻ, tôi nhìn thấy rồi, tháng ngày tươi đẹp của chị sắp kết thúc rồi.”

Thẩm Thiên Vũ nói xong bèn quay người đi lên tầng.

Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng của cô ta rồi nhíu mày, cô ta nhìn thấy gì rồi?

Nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Mãi cho đến ngày hôm sau khi Thẩm Thiên Trường bị người ta chặn trong nhà vệ sinh của trường, cô mới hơi hiểu ra những lời tối qua Thẩm Thiên Vũ nói.

Lúc mấy người đó mới chặn Thẩm Thiên Trường lại cô vẫn còn mơ hồ không rõ, cho đến khi bọn họ đẩy cô vào góc tường, cô mới hiểu ra là bọn họ cố ý nhắm vào cô.

Thẩm Thiên Trường đang muốn đứng dậy thì một nữ sinh cầm đầu nhóm người đó giơ chân đá thẳng vào cô. Cơ thể bị đau, sự tức giận trong lòng cô cũng hoàn toàn bị khơi dậy.

Cô từng học taekwondo, cho dù là sau khi Thẩm Tinh Như mất thì cô cũng chưa bao giờ lười luyện tập, vậy nên cô không thể để mình phải chịu thiệt trong chuyện đánh nhau như thế này.

Cô nhanh chóng đứng đậy rồi tung chân đá thật mạnh.

Nữ sinh đó đau đớn hét lên rồi vội vàng gọi những nữ sinh còn lại giữ chặt Thẩm Thiên Trường. Cho dù sức lực của Thẩm Thiên Trường có lớn đến đâu thì cũng không thể vượt qua được sức của mấy người hợp lại, cuối cùng cô vẫn bị ấn chặt vào tường.

Nữ sinh đó thấy Thẩm Thiên Trường không nhúc nhích được nữa bèn xả nước vào trong thùng nước dùng cho nhà vệ sinh rồi hất thẳng lên người Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường ướt sũng từ đầu đến chân, những giọt nước men theo tóc cũng bắt đầu nhỏ nước, nhưng trong mắt cô vẫn không hề có chút sợ hãi: “Tại sao lại đối xử thế này với tôi?”

Rõ ràng cô không quen biết bất cứ ai trong số những nữ sinh này.

Nữ sinh đó đưa tay giữ chặt cằm của Thẩm Thiên Trường: “Chà chà, đúng là một gương mặt xinh đẹp khiến người ta hận không thể rạch mấy đường lên trên đó!”

Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ý của cô ta nhưng cô vẫn lạnh lùng bình tĩnh: “Tôi vốn không quen biết cậu.”

Nữ sinh đó thấy Thẩm Thiên Trường không chút sợ hãi, chỗ trên người cô ta bị Thẩm Thiên Trường đá trúng vẫn còn âm ỉ đau, cô ta không ngờ xương cốt của Thẩm Thiên Trường lại cứng đến thế.

“Nhưng mày yên tâm, hôm nay tao không muốn làm ra chuyện đổ máu, tốt nhất mày hãy tránh xa Lâm Tông Diệp ra một chút, nếu không tao không dám đảm bảo lần sau sẽ không đích thân ra tay đâu!”

Nói xong, nữ sinh đó ra hiệu cho mấy người còn lại buông Thẩm Thiên Trường ra.

Đợi mấy người đó đi khỏi, Thẩm Thiên Trường mới nhớ ra Lâm Tông Diệp mà bọn họ nói chính là hot boy Lâm đưa cô trèo tường ra ngoài vào tối qua.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh Thẩm Thiên Trường đã nhìn thấy Lâm Tông Diệp đang chơi đùa cùng mấy nam sinh khác ngoài hành lang. Cô bước thẳng qua trước mặt bọn họ.

Thấy Thẩm Thiên Trường ướt sũng từ đầu đến chân trông cực kỳ thảm hại, Lâm Tông Diệp bèn vội vàng đuổi theo: “Thẩm Thiên Trường, cậu bị làm sao thế?”

Thẩm Thiên Trường không nói năng gì, thậm chí còn không cả dừng bước.

Lâm Tông Diệp nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt của cậu ta cũng dần âm u đi, nhưng chỉ mấy giây sau cậu ta đã lập tức đuổi theo.

Thẩm Thiên Trường trở về phòng học thì nhìn thấy bàn học của mình đã trở thành một đống hỗn loạn. Cô chạy đến cạnh bàn, thấy rõ ba lô của mình đã bị ai đó lục tung lên rồi.

Thẩm Thiên Trường lập tức cảm thấy hoang mang, cô run rẩy đưa tay mở ba lô ra tìm, quả nhiên cuốn nhật ký đó đã không cánh mà bay!

Mà lúc này lớp trưởng cũng đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt cô: “Thẩm Thiên Trường, cậu mau đi xem đi, hình như có người dán nhật ký của cậu lên bảng tin của trường rồi!” Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường lảo đảo vội vã chạy ra ngoài, vừa ra khỏi phòng học lại đụng trúng người Lâm Tông Diệp đang chạy từ bên ngoài vào. Lâm Tông Diệp vốn cao lớn, mũi của Thẩm Thiên Trường đập mạnh vào ngực cậu ta, cả người cô cũng ngã lăn ra đất.

Sau khi nhìn rõ người mình vừa đụng trúng là Lâm Tông Diệp, cảm nhận được có một dòng nhiệt nóng hổi đang chảy ra từ mũi mình, Thẩm Thiên Trường đưa tay lên quệt thì thấy đầu ngón tay mình dính vệt máu đỏ tươi.

Thấy Thẩm Thiên Trường chảy máu mũi, Lâm Tông Diệp bắt đầu tỏ ra lo lắng. Cậu ta lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhưng Thẩm Thiên Trường lại nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, Lâm Tông Diệp còn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Thiên Trường đã chạy ra ngoài rồi.

“Thẩm Thiên Trường, mũi của cậu…”

Lâm Tông Diệp còn chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng của Thẩm Thiên Trường đã biến mất ở lối rẽ hàng lang.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi tòa giảng đường rồi chạy về vị trí bảng tin trường, máu mũi chảy xuống khóe môi thấm vào trong miệng cô, mãi cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu, Thẩm Thiên Trường mới đưa tay áo lên lau đi.

Lúc cô chạy được đến chỗ bảng tin của trường thì đã có rất nhiều người đứng đó xem rồi.

Thẩm Thiên Trường rẽ đoàn người ra nhìn thấy từng trang nhật ký của mình bị người ta dán đầy trên bảng tin.

Nhật ký chỉ có khoảng mười tờ, nội dung trong đó còn chẳng được coi là viết rõ ràng chứ đừng nói là bày tỏ gì đó lộ liễu trắng trợn.

Nhưng chuyện thầm kín nhất trong lòng Thẩm Thiên Trường lại bị dán lên vị trí dễ thấy nhất của trường, những thứ nhỏ bé ở sâu thẳm trong cô như bị người ta lấy ra giày xéo, chà đạp.

Cô xông tới trước bảng tin, vừa mới đưa tay để xé nhật ký xuống thì lập tức xuất hiện một người đẩy cô sang một bên. Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn chỉ thấy Thẩm Thiên Vũ đứng khoanh tay nhìn cô với vẻ châm chọc.

“Thẩm Thiên Trường, có gan làm sao lại không có gan thừa nhận vậy, uổng công nhà họ Thẩm đã nuôi dưỡng chị bao nhiêu năm, không ngờ chị lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế!”

“Tôi không làm gì hết!” Thẩm Thiên Trường cắn răng nhìn cô ta.

Thẩm Thiên Vũ giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười: “Không à? Chị tưởng tất cả mọi người đều mù hết à? Trong nhật ký của chị đã viết rất rõ chị có suy nghĩ không nên có với anh Cả!”

Vừa dứt lời, mấy chục đôi mắt lập tức đổ dồn về phía Thẩm Thiên Trường, thậm chí trong đám người còn có người bắt đầu xì xào to nhỏ: “Trời ạ… thích anh Cả của mình, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng theo luật pháp vẫn là loạn luân đúng không…”

Thẩm Thiên Trường đứng giữa đám đông, những ánh mắt đó chỉ khiến cô cảm thấy như đang đâm xuyên vào người mình. Cô quay người tiếp tục xé nhật ký xuống, Thẩm Thiên Vũ vẫn muốn tiến lên ngăn cản nhưng Thẩm Thiên Trường không cho cô ta được như ý, dứt khoát đẩy cô ta ra.

Sức của Thẩm Thiên Trường vốn không nhỏ, Thẩm Thiên Vũ bị cô đẩy loạng choạng mấy bước, cô ta bèn ngồi bệt xuống đất giả vờ như bị đẩy ngã.

Thẩm Thiên Trường xé nhật ký xuống rồi ôm vào lòng, nhưng bởi vì quần áo của cô đang ướt, giấy thấm nước vào khiến chữ viết trên đó nhanh chóng nhòe đi.