Thiên Trường Chi Cửu

Chương 260: Cô từng cho rằng đây là sự thiên vị mà ông trời dành cho cô




Mãi lâu sau.

Thẩm Thiên Trường nở nụ cười châm chọc: “Tại sao em phải hận anh?”

Ở nhà họ Thẩm, cô còn không đến nỗi hận Vương Tiểu Lan thì sao có thể hận Thẩm Thiên Việt được?

Thẩm Thiên Việt chăm chú nhìn cô, thử xem có thể tìm ra được chút mất tự nhiên nào trên khuôn mặt cô hay không, nhưng kết quả rất dễ thấy.

Thẩm Thiên Việt cười bất lực: “Có lúc anh thà để em hận còn hơn.”

Thẩm Thiên Trường bình thản, ánh mắt của cô lại tỏ ra hơi khó hiểu.

“Thẩm Thiên Trường, thời gian qua anh luôn nghĩ, nếu lúc đó anh lựa chọn đưa em đi mà không phải là quay người bỏ đi…”

“Thẩm Thiên Việt, có những lời em đã nói trong ngày em đi rồi.” Thẩm Thiên Trường ngắt lời anh ta.

Ngày hôm đó, lúc Thẩm Thiên Trường đi, cô đã nói thời gian không thể quay ngược trở lại.

“Thẩm Thiên Trường, nếu thời gian thật sự có thể quay trở lại thì sao?” Thẩm Thiên Việt cúi đầu uống cà phê chứ không ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường im lặng một lát rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện mà hôm nay anh muốn nói với em là chuyện này à?”

“Trả lời câu hỏi của anh!”

Thẩm Thiên Trường cười lạnh: “Thật xin lỗi, em cho rằng, thảo luận vấn đề không có một chút ý nghĩa nào là đang làm tốn thời gian của em.”

Thẩm Thiên Trường nói xong rồi định đứng dậy.

“Thẩm Thiên Trường, em đang chột dạ.” Thẩm Thiên Việt nói với giọng khẳng định.

Thẩm Thiên Trường nhíu chặt mày lại, cô dứt khoát ngồi xuống rồi nhìn Thẩm Thiên Việt: “Nếu anh đã muốn biết đáp án như thế vậy thì em cũng muốn hỏi anh, thời gian sẽ quay trở lại thế nào? Quay lại vào thời điểm nào? Ngày em từ thành phố Noãn trở về? Ngày Thẩm Thiên Ca muốn rạch mặt em? Ngày em bị cảnh sát đưa đi? Hay là ngày đầu tiên em bước chân vào nhà họ Thẩm nhé?”

“Thẩm Thiên Trường, em không cần cứ phải nhắc đến nó, em biết anh đang muốn nói đến ngày nào.” Thấy Thẩm Thiên Trường bị mình chọc giận thành công, sắc mặt của Thẩm Thiên Việt cũng tốt lên một chút.

Thẩm Thiên Trường lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường: “Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”

“Thẩm Thiên Trường, bao nhiêu năm qua, Thẩm Thiên Việt anh luôn tự nhận chưa bao giờ hối hận về những chuyện anh đã làm, nhưng chỉ trừ một lần duy nhất là chuyện anh không đưa em đi trong ngày nhật ký của em bị công khai.”

Nhật ký.

Với Thẩm Thiên Trường, hai chữ đơn giản này lại là hai chữ lạnh lẽo nhất thế gian. Nói một cách chính xác, cuốn nhật ký từng thuộc về cô ấy giống như lời nguyền ma quái đã vô số lần khiến cô phải giật mình tỉnh giấc trong đêm trong những tháng ngày khó khăn nhất sau đó.

Nếu như thời gian thật sự có thể quay ngược trở lại giống như lời Thẩm Thiên Việt nói, cô chỉ mong rằng cô chưa từng động bút viết cuốn nhật ký ấy.

Cái ngày Thẩm Thiên Trường được Triệu Hàm đưa về nhà từ Cục Cảnh sát, vừa mới về đến nhà họ Thẩm, Triệu Hàm đã quay người cho cô một cái bạt tai.

Móng tay sắc nhọn của bà ta quẹt vào huyệt Thái Dương của Thẩm Thiên Trường khiến cô lập tức ngã lăn ra đất ngất xỉu.

Lúc cô tỉnh lại thì đã đang nằm trên giường trong phòng mình rồi, mà người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt chính là Thẩm Thiên Việt đang ngồi cạnh giường.

Thẩm Thiên Việt thấy cô tỉnh lại bèn lấy một túi đá chườm lên mặt cô.

“Anh Cả…” Thẩm Thiên Trường gọi một cách yếu ớt.

Thẩm Thiên Việt đáp lại một tiếng: “Em bị sốt rồi, mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Toàn thân Thẩm Thiên Trường không chút sức lực, cô cố gắng nói: “Em không… ăn trộm.”

Động tác tay của Thẩm Thiên Việt hơi khựng lại: “Ừ, anh biết.”

“Anh… biết ạ?”

Thẩm Thiên Việt nhíu mày: “Em đừng nói gì cả, anh tin em.”

Chuyện ăn trộm bị Thẩm Thiên Ca vu oan giá họa mà cô không thể nào biện bạch khiến cô cho rằng bản thân đã hoàn toàn mất đi mọi sự tin tưởng, nhưng không ngờ Thẩm Thiên Việt lại nói với cô là “anh tin em”.

Chỉ vì một câu “anh tin em” này mà cô đã vượt qua những tháng ngày phải chịu bạo lực học đường, vượt qua những đêm dài trốn trong chăn khóc một mình. Bởi vì tin cô nên anh ta vẫn đối xử với cô dịu dàng như trước, thậm chí khi người khác giễu cợt chà đạp cô, anh ta còn ra mặt trách mắng.

Trong cái tuổi Thẩm Thiên Trường vẫn còn rất mơ hồ về tình cảm, anh ta gần như đã trở thành thứ độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Cô cẩn thận cất giữ những tâm sự thầm kín ấy trong cuốn nhật ký kia, đồng thời giữ kín như bưng, chưa từng nói cho bất cứ ai biết.

Cô từng cho rằng, ngoại trừ cô, thế giới này sẽ không có ai biết chuyện cô nảy sinh tình cảm kỳ lạ với người anh trai không cùng huyết thống với mình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời lại cứ nhất mực để cho có người moi những thứ cô định cất giấu trong lòng cả đời ra, phơi bày dưới ánh mặt trời.



Cho dù là xảy ra vụ án ăn trộm nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn dựa vào thành tích xuất sắc của mình, thuận lợi thi đỗ vào bậc trung học phổ thông của trường trung học Đức Nhĩ.

Sau khi vào cấp ba, Thẩm Thiên Trường và Thẩm Thiên Ca được phân vào hai lớp khác nhau, với sự trôi đi của thời gian và những điều mới mẻ luôn không ngừng xuất hiện, vụ án ăn trộm ầm ĩ năm nào cuối cùng cũng trôi xa.

Cũng vì thành tích học tập xuất sắc mà Thẩm Thiên Trường được giáo viên chủ nhiệm bầu làm lớp phó học tập. Mặc dù tình cách của cô luôn lạnh nhạt nhưng cô chưa bao giờ từ chối lời nhờ giúp đỡ của các bạn trong lớp, thậm chí ở nơi mà cô dốc hết sức mình, không gì không cố gắng hết sức, dần dần, gần như không có ai nhắc đến vụ trộm liên quan đến nhân phẩm của cô nữa.

Thẩm Thiên Trường cứ bình yên trải qua học kỳ đầu tiên sau khi lên cấp ba, thậm chí cô còn có mấy người bạn có quan hệ thân thiết, các cô cùng về với nhau, đem bữa sáng cho nhau ăn, thậm chí còn lén lút cùng nhau ngắm xem bạn nam nào ở lớp bên cạnh đẹp trai, lúc nghỉ hè còn hẹn nhau đến hồ Lân Ba chơi đùa.

Cô tưởng rằng đây là sự thiên vị mà ông trời dành cho cô.

Nhưng sự thật đã chứng minh, những điều này chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn, đã định sẵn rằng chỉ xuất hiện một thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời của Thẩm Thiên Trường mà thôi.

Cô vẫn nhớ ngày hôm đó, vì phải giảng bài cho một bạn học kém trong lớp nên mãi đến chiều tối cô mới chuẩn bị ra khỏi phòng học.

Cô vừa cho đồ dùng học tập, sách vở vào trong ba lô thì có một người từ bên ngoài phòng học đi vào.

Cô quay đầu nhìn, là một nam sinh mặc quần áo thể thao, bởi vì dáng người của cậu ta rất cao, Thẩm Thiên Trường đang trong tư thế ngồi gần như phải ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với cậu ta được. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cậu ta khiến những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt cậu ta lấp lánh.

Cậu ta thở hồng hộc, người đầy mồ hôi, rõ ràng là vừa mới đi chơi bóng về.

Thẩm Thiên Trường trông cậu ta rất quen mắt, mãi mới nghĩ ra cậu ta là bạn lớp kế bên, chính là người mà cô bị bạn kéo đi nhìn trộm mấy lần. Thẩm Thiên Trường không nhớ được tên của cậu ta, chỉ nhớ biệt hiệu mà các cô đặt cho cậu ta là “Hot boy Lâm”.

“Chào cậu, cậu có chuyện gì không?” Thẩm Thiên Trường hỏi.

Hot boy Lâm chăm chú nhìn Thẩm Thiên Trường một lúc rồi cười ngại ngùng: “Tôi đang làm bài tập về nhà, có mấy bài toán không biết làm, các bạn trong lớp tôi đã về hết rồi, tôi nhớ cậu là lớp phó học tập của lớp cậu, có thể hướng dẫn tôi một chút không?”

Thẩm Thiên Trường ngờ vực đánh giá cậu ta một lượt, cô thầm nghĩ, đây mà là trạng thái mới làm bài tập hả?

“Hiện giờ tôi sắp phải về rồi, ngày mai cậu tìm bạn bè lớp cậu nhờ họ giúp đỡ được không?” Thẩm Thiên Trường khéo léo từ chối.

Nhưng hot boy Lâm lại tỏ vẻ khó xử, giọng nói cũng có chút thất vọng: “Bài tập này mai là phải nộp rồi, tối nay tôi còn một tiết học mỹ thuật nữa, có thể sẽ không làm kịp.”

Thẩm Thiên Trường nhìn sắc trời bên ngoài cũng chưa tối, cô nghĩ mấy bài toán đó chắc cũng không làm mất quá nhiều thời gian của cô nên cuối cùng vẫn đồng ý giảng bài cho cậu ta.

Đợi đến lúc hot boy Lâm mở mấy đề toán đó ra, Thẩm Thiên Trường lập tức giật mình, bởi vì mấy đề toán cậu ta không hiểu đều là những đề có độ khó cao nhất, trong đó còn có một số kiến thức vi tích phân vượt ngoài kiến thức đại học. Mặc dù Thẩm Thiên Trường cảm thấy không quá khó hiểu nhưng để giảng cho cậu ta hiểu lại là chuyện khá khó khăn.

Nhưng nếu đã hứa với người khác thì thái độ của Thẩm Thiên Trường sẽ không qua loa. Cô bắt đầu từ đề đầu tiên, nghiêm túc giảng cho cậu ta từng bước giải quyết bài toán một cách kiên nhẫn. Giảng một lần cậu ta không hiểu cô bèn giảng lần hai, cho đến khi chắc chắn cậu ta đã hiểu được bài này rồi mới bắt đầu chuyển sang bài thứ hai.



Đợi đến khi giảng xong năm bài, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn rồi, không ngờ năm đề toán này lại tiêu tốn mất hai tiếng rưỡi của cô.

Thẩm Thiên Trường nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi, cô bèn vội vàng thu dọn sách vở chạy ra khỏi phòng học. Lúc này đã sớm qua giờ ăn tối của nhà họ Thẩm rồi, và chắc chắn Vương Tiểu Lan sẽ không để phần cơm cho cô đâu. Cô buồn bã đi ra cổng trường thì phát hiện cổng trường đã bị khóa rồi, cô đi đến phòng bảo vệ, cũng không biết bảo vệ đã đi đâu hết rồi nữa.

Lúc này Thẩm Thiên Trường lại càng thất vọng hơn, cô chắp tay ra sau lưng, tuyệt vọng dựa vào cửa phòng bảo vệ nhìn trời.

Đang suy nghĩ đến mức xuất thần thì nghe thấy có người gọi tên cô: “Thẩm Thiên Trường.”

Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô nhìn thấy hot boy Lâm đang đứng ở sau cổng trường, cậu ta đã thay chiếc áo ướt đẫm mồ hôi lúc nãy sang một chiếc áo thể thao màu trắng khác rồi. Cậu ta kéo siết áo cao lên, cằm giấu trong cổ áo, khoác ba lô sau lưng, hai tay đút túi, nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh ý cười.

Suýt chút nữa Thẩm Thiên Trường quên mất vẫn còn cậu ta nữa. Cô đi đến trước mặt cậu ta rồi quét mắt nhìn quần áo của cậu ta một lượt, cô thầm nghĩ, lẽ nào cậu ta không cần mặc đồng phục hay sao? Phải biết rằng trong nội quy của trường trung học Đức Nhĩ có quy định rõ ràng rằng, học sinh đến trường chỉ được mặc đồng phục.

“Cổng bị khóa rồi, chúng ta không ra được rồi.” Thẩm Thiên Trường lên tiếng, giọng nói dường như còn có chút trách móc.

“Ừ, đều tại tôi cứ bắt cậu phải giảng bài giúp tôi.”

Thẩm Thiên Trường bĩu môi, coi như cũng biết thân biết phận đấy.

Hot boy Lâm nhìn Thẩm Thiên Trường, khóe miệng để lộ ra nụ cười đầy ý tứ sâu xa: “Vậy nên chắc chắn tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Thế nên, khi Thẩm Thiên Trường đứng ở trước bức tường phía sau tòa giảng đường, cô nhìn bức tường có mấy lỗ hổng do thường xuyên bị người ta giẫm đạp, cô lập tức hiểu câu nói “sẽ đưa cậu ra ngoài” của hot boy Lâm là có ý gì.

Thẩm Thiên Trường lùi về phía sau mấy bước: “Thôi, tôi chờ bảo vệ đến mở cổng thì hơn.”

Vừa quay người đã bị hot boy Lâm gọi lại: “Thẩm Thiên Trường, hôm nay bảo vệ sẽ không đến đâu.”

Thẩm Thiên Trường quay người lại rồi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ: “Sao cậu biết?”

“Sở giáo dục tỉnh tổ chức huấn luyện bảo vệ, địa điểm huấn luyện là ở thành phố Hải, cả bộ phận bảo vệ của trường chúng ta đều đã xuất phát từ tối nay rồi.”

Thẩm Thiên Trường nghe xong bèn nhíu mày, cô nhìn bức tường cao ngất chắn trước mặt: “Cao quá, tôi không trèo được.”

Hot boy Lâm cười: “Chẳng phải còn có tôi đây sao?”

Cậu ta đi đến phía dưới mấy cái lỗ hổng rồi chỉ tay vào vai mình: “Lát nữa cậu giẫm lên đây, tôi làm đệm cho cậu trèo lên.”

Thẩm Thiên Trường ước lượng bằng mắt, nếu cộng chiều cao của cậu ta với chiều cao của cô lại thì chắc cũng tương đương rồi, cuối cùng cô cũng ngầm đồng ý với đề nghị của cậu ta. Cô đi đến trước mặt cậu ta, hot boy Lâm cũng phối hợp ngồi xổm xuống, ngang bằng với đầu gối của cô.

Đồng phục của nữ sinh trường trung học Đức Nhĩ đều là váy dài không quá đầu gối.

Thẩm Thiên Trường lập tức lạnh mặt: “Quay đầu đi, nhắm mắt lại.”

Hot boy Lâm hừ lạnh, cậu ta không phải loại con trai hèn hạ đi nhìn trộm dưới váy của con gái đâu nhé, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu đi rồi nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Trường nhìn lưng của cậu ta, chiếc áo thể thao màu trắng cậu ta đang mặc trên người vẫn phản chiếu ánh sáng mặc dù ánh sáng dưới chân tường không được tốt, nhưng cứ nghĩ đến chuyện bản thân bị nhốt ở trường là do phải giảng bài cho cậu ta nên cô không hề khách sáo mà giẫm lên đó.

“Úi, cậu nhẹ nhàng chút được không?” Hot boy Lâm kêu lên.

Cậu ta chơi bóng rổ cả buổi chiều hôm nay nên vai đã đau nhức lắm rồi, lúc này lại bị Thẩm Thiên Trường giẫm lên khiến cho cậu ta không nhịn được đâu mà kêu oai oái.

Nhưng Thẩm Thiên Trường đã đứng lên vai cậu ta rồi, để không khiến cô ngã, cậu ta cũng không dám cử động lung tung.

“Đứng vững chưa, đứng vững rồi thì tôi đứng lên nhé.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Trường đáp lại.

Hot boy Lâm loạng choạng đứng dậy, mặc dù cậu ta cũng được coi là nam sinh khá khỏe nhưng vai gánh thêm trọng lượng của một người vẫn khiến cậu ta cảm thấy vất vả.

Vừa mới bám được vào đầu tường, Thẩm Thiên Trường đã leo thẳng lên trên. Hot boy Lâm thấy cô làm động tác chuẩn bị nhảy xuống thì vội vàng gọi: “Thẩm Thiên Trường, cậu không kéo tôi lên hả?”

Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Tôi không kéo được.”

Dứt lời bèn dứt khoát nhảy xuống.

Hot boy Lâm thực sự sững sờ trước sự dứt khoát của Thẩm Thiên Trường, cậu ta đứng yên tại chỗ nhìn bờ tường trống trải. Một lúc sau, đột nhiên cậu ta nhoẻn miệng cười rồi lùi về phía sau mấy bước lấy đà chạy nhanh về phía trước, một chân đạp vào tường để mượn sức bật lên đầu tường.

Cậu ta nhìn bóng dáng của Thẩm Thiên Trường ở phía xa xa sau đó nhảy xuống bên dưới.

Thẩm Thiên Trường đi đến cửa tiệm mì mẹ Lý thì phát hiện hôm nay quán đóng cửa sớm. Cô thầm thở dài, hôm nay thật sự phải nhịn đói vì năm đề toán đó rồi.

“Thẩm Thiên Trường, tôi mời cậu đi ăn nhé.”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của hotboy Lâm, Thẩm Thiên Trường quay người lại nhìn cậu ta: “Không cần đâu, cậu về đi.”

“Hôm nay nếu không phải vì tôi thì cậu cũng sẽ không phải thế này, cậu đừng từ chối nữa, nếu không tôi sẽ ngại lắm.”

Thẩm Thiên Trường hơi mất kiên nhẫn: “Sao cái cậu này nói nhiều thế nhỉ? Tôi nói không cần là không cần!”

Hot boy Lâm nhìn cô rồi lặng lẽ quay người đi.

Thẩm Thiên Trường cũng quay người đi về phía nhà họ Thẩm nhưng càng đi cô càng cảm thấy có gì đó sai sai. Cô quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng đang đứng cách đó không xa.

Thẩm Thiên Trường khó chịu quát lớn: “Sao cậu vẫn chưa chịu đi thế?”

Hot boy Lâm trêu chọc: “Nhà tôi cũng đi theo hướng này á.”

Thẩm Thiên Trường sầm mặt nhưng lại không biết phải nói gì bèn dứt khoát im lặng quay người bước đi thật nhanh.

Nhà họ Thẩm cách trường trung học Đức Nhĩ không xa lắm, rất nhanh đã đến cổng nhà họ Thẩm rồi. Thẩm Thiên Trường đang chuẩn bị bước vào cổng thì lại nghe thấy giọng nói của hot boy Lâm: “Thẩm Thiên Trường cậu đợi một chút!”

Thẩm Thiên Trường quay đầu trừng mắt với cậu ta, cái con người này không thể nhỏ tiếng một chút được hay sao?

Hot boy Lâm chạy nhanh đến trước mặt cô rồi nhét thứ gì đó cho cô: “Lần này tôi đi thật đây.”

Dứt lời bèn chuồn đi nhanh như làn khói.

Thẩm Thiên Trường nhìn bánh mì sữa bò trong tay mình, nhất thời cảm thấy bối rối.