Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Trường vừa mới tới công ty, Tống Ngưng Y đã cầm điện thoại đến nói là Tạ Lan Doãn tìm cô có chuyện gấp.
Thẩm Thiên Trường nghe điện thoại, cô vừa không hiểu tại sao Tạ Lan Doãn lại không gọi thẳng cho cô vừa cầm điện thoại của mình lên mới phát hiện điện thoại hết pin rồi.
Cô cười bất lực, tối qua cô nghe bài hát chúc ngủ ngon đó rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết, bài hát đó cứ thế phát đi phát lại cả đêm.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy cô tắt nhạc đi, nhưng rõ ràng là lượng pin điện thoại không thể kiên trì đến lúc cô tới công ty.
Cô cầm điện thoại của Tống Ngưng Y rồi nói với người ở đầu dây bên kia: “Một phút nữa tôi sẽ gọi lại cho cô.”
Thẩm Thiên Trường trả điện thoại lại cho Tống Ngưng Y rồi quay về phòng làm việc của mình tìm sạc điện thoại, sau đó mới gọi lại cho Tạ Lan Doãn.
“Sáng nay người của Viễn Thông đến.” Tạ Lan Doãn đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Là sao?”
“Tôi cũng không biết, Tạ Yến đích thân tiếp đón, hiện giờ vẫn đang ở trong phòng làm việc của anh ta.” Tạ Lan Doãn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thẩm Thiên Trường, lần này tôi vì Tài chính Thiên Nhiên của các cô có thể nói là không đếm xỉa đến bất cứ điều gì nữa rồi, cô đừng khiến tôi thất vọng.”
Thẩm Thiên Trường mỉm cười: “Cô yên tâm.”
Tạ Lan Doãn đang nói chuyện với Thẩm Thiên Trường thì Tạ Yến đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của cô ấy, rõ ràng là người của Viễn Thông đã đi rồi.
Tạ Lan Doãn dừng câu chuyện đang nói rồi bình tĩnh nhìn anh ta.
“Cô qua phòng làm việc của tôi một lát.” Tạ Yến lạnh lùng lên tiếng.
Tạ Lan Doãn lạnh nhạt nói vào trong điện thoại: “Chờ tin của tôi.” Sau đó đứng lên đi theo Tạ Yến vào phòng Tổng Giám đốc.
Mới đi vào cửa, Tạ Yến đột nhiên cầm ly trà trên bàn ném về phía cô ấy, Tạ Lan Doãn hơi nghiêng người đã có thể tránh được.
Tạ Lan Doãn nhìn ly trà vỡ nát trên mặt đất rồi cười nhạt: “Anh Cả, mới sáng sớm sao đã cầm ly trà trút giận thế?”
Tạ Yến hung hăng nhìn cô: “Tạ Lan Doãn, cô dám giấu tôi đi tiếp xúc với bên đại diện khác, tay của cô hơi dài rồi đấy.”
Tạ Lan Doãn lạnh nhạt đi đến ngồi xuống trước mặt anh ta: “Anh Cả, bố bảo em đến giúp anh kinh doanh công ty cho tốt, em làm thế cũng là để chia sẻ gánh nặng với anh thôi.”
Tạ Yến tức quá hóa giận: “Chia sẻ gánh nặng với tôi à? Cô đúng là loại không biết xấu hổ, giống hệt như mẹ của cô vậy.”
Đáy mắt của Tạ Lan Doãn vụt qua một tia âm u nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ: “Anh Cả, bình tĩnh suy nghĩ lại, những năm qua Tông Húc của chúng ta bị Viễn Thông chọc tức còn ít sao? Rõ ràng chúng ta mới là bên cung ứng, tại sao lại phải bị bên đại diện chọc tức, anh không cảm thấy vị trí giữa hai nhà đang bị đảo ngược à?”
Tạ Yến hừ lạnh: “Cô thì hiểu cái gì?”
“Nhất là từ sau khi Hứa Khanh Huy lên nhậm chức, thái độ của Viễn Thông kiêu ngạo phách lối như thế nào anh là người biết rõ nhất, sở dĩ trước đây em không nói cho anh biết cũng bởi vì sợ anh không hiểu rõ tình hình, nếu hôm nay Viễn Thông đã đến đây làm ầm ĩ rồi thì em cũng nói thẳng với anh thế này, đúng là em có đang liên hệ với Tài chính Thiên Nhiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong tuần này, Tài chính Thiên Nhiên sẽ trở thành bên đại diện của Tông Húc.”
Tạ Yến nhìn Tạ Lan Doãn, cuối cùng cũng hiểu ra, tất cả những gì cô làm chắc chắn đã nhận được sự đồng ý ngầm của ông già nhà mình rồi.
“Nhưng anh cả không cần quá lo lắng, em đánh giá rất cao Tài chính Thiên Nhiên, hơn nữa Trần Tử Nhiễm cũng là một trong những người sáng lập ra Tài chính Thiên Nhiên. Trước đây em với cô ấy trò chuyện rất vui vẻ, tin rằng bọn em sẽ hợp tác rất ăn ý.” Tạ Lan Doãn bình thản lên tiếng.
Tạ Yến híp mắt, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm: “Cô vừa nói ai là một trong những người sáng lập?”
Tạ Lan Doãn giả vờ kinh ngạc bịt miệng lại: “Ôi trời, xem trí nhớ của em này, em quên mất là anh Cả với Trần Tử Nhiễm từng có khúc mắc, nhưng mà anh Cả à, dù sao cũng là chuyện rất lâu về trước rồi, chắc không phải anh vẫn còn hận cô ấy đấy chứ?”
Tạ Yến không nói gì nữa, dòng suy nghĩ của anh ta bỗng bay xa, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Tạ Lan Doãn nhìn dáng vẻ của anh ta, cuối cùng cũng thở phào, cô thầm nghĩ, tuy chiêu này có hơi nguy hiểm nhưng rõ ràng là cô đã dùng đúng rồi, quả nhiên Tạ Yến vẫn có tình cảm với Trần Tử Nhiễm như cô suy nghĩ.
Có mối quan hệ này, tin rằng sau này chuyện hợp tác giữa Tông Húc và Tài chính Thiên Nhiên sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào nữa.
***
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Lúc Thẩm Thiên Trường nhận được cuộc gọi lại của Tạ Lan Doãn, cuộc họp buổi sáng của Tài chính Thiên Nhiên cũng vừa mới kết thúc. Cô nghe Tạ Lan Doãn nói mấy câu rồi đột nhiên hỏi lại với giọng hơi bất ngờ: “Tiểu Nhiễm hả?”
“Cô chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?”
Nhận được đáp án khẳng định, Thẩm Thiên Trường cúp máy rồi quay người về phía Trần Tử Nhiễm đang đứng cạnh mình: “Tiểu Nhiễm, chắc là cậu phải đích thân qua Tông Húc một chuyến rồi.”
Trần Tử Nhiễm nghi ngờ: “Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“Sáng nay người của Viễn Thông đến Tông Húc làm ầm ĩ, Tạ Lan Doãn không giấu được nữa bèn nói với Tạ Yến chuyện lần trước chúng ta gặp nhau, Tạ Yến nghe xong đã chỉ đích danh cậu đến nói chuyện với anh ta.”
Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ kinh hãi: “Đậu má, chắc không phải anh ta vẫn nhớ chuyện năm xưa tớ đánh anh ta nên mới tìm tớ trả thù đấy chứ?”
Thẩm Thiên Trường đỡ trán: “Không rõ nữa, hay là chiều nay tớ vẫn cứ đi đến đó với cậu nhé.”
“Cậu đợi một chút, tớ gọi điện cho Tạ Lan Doãn xem sao.”
Trần Tử Nhiễm nói xong bèn quay người đi gọi điện thoại cho Tạ Lan Doãn, lúc trở lại, vẻ mặt của cô ấy đã thoải mái hơn nhiều: “Tớ nói chuyện với Tạ Lan Doãn xong rồi, hẹn gặp vào sáng ngày mai.”
Thẩm Thiên Trường lại nhíu mày: “Sáng mai à? Có thể tớ không đến công ty được…”
Trần Tử Nhiễm vỗ vai cô: “Cậu yên tâm, cậu không cần đến, để tớ xử lý cho!”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ không tin tưởng chút nào: “Cậu chắc không?”
Nói thật là cô rất lo sẽ xảy ra chuyện bạo lực gì đó…
Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô bèn vội vàng thề thốt: “Tớ đảm bảo cho dù có xảy ra chuyện gì thì tớ cũng sẽ không động tay động chân đâu, tớ sẽ không phá hoại đâu, được chưa!”
Thẩm Thiên Trường cười, cũng biết thân biết phận đấy chứ.
“À đúng rồi, sao ngày mai cậu lại phải xin nghỉ?”
Ánh mắt của Thẩm Thiên Trường tối đi: “Ngày mai là ngày giỗ của bà ấy.”
***
Sáng sớm thứ tư.
Thành phố Vân với những ngày nắng chói chang liên tục trong nửa tháng đột nhiên xuất hiện mưa nhỏ.
Bởi vì không cần phải đến công ty nên lúc Thẩm Thiên Trường ngủ dậy cũng không phải là sớm nữa. Cô kéo rèm cửa sổ, nhìn sắc trời âm u bên ngoài mới bất ngờ nhận ra đã qua lập thu rồi.
Cô đánh răng rửa mặt qua rồi xuống tầng đi vào phòng ăn, Lục Chi Vũ đang ăn sáng.
Lục Chi Vũ thấy Thẩm Thiên Trường xuất hiện thì cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì bình thường giờ này Thẩm Thiên Trường đã đi làm từ lâu rồi, mà hôm nay vẫn là ngày làm việc.
“Hôm nay em không đi làm à?” Lục Chi Vũ vừa ăn cháo vừa hỏi.
Thẩm Thiên Trường ngồi xuống đối diện Lục Chi Vũ, vú Trần cũng vội múc cho cô một bát cháo: “Vâng, hôm nay em có chuyện khác cần làm.”
Lục Chi Vũ cũng không hỏi nhiều nữa.
Ăn sáng xong, Lục Chi Vũ lại về phòng, mãi cho đến khi cô ấy ngủ thêm một giấc thức dậy ra khỏi phòng, lúc đi xuống phòng khách thì phát hiện Thẩm Thiên Trường đang nằm cuộn người trên ghế xô pha xem ti vi, hai tay ôm đầu gối.
Lục Chi Vũ nghi hoặc nhìn lên màn hình ti vi thì thấy ti vi không hề bật.