Thiên Trường Chi Cửu

Chương 254: Trò cười lớn nhất thành phố cẩm




Mặc dù trước đây chưa từng nghĩ sẽ ở lại thành phố Cẩm quá lâu nhưng chuyện này lại thuận lợi đến mức vượt ngoài dự đoán của Giang Mộ Tuyết.

Đến khi hai người ra khỏi Cục Dân chính, Tần Phong đã đặt vé máy bay để về thành phố Vân ngay trong ngày hôm đó rồi.

Nhìn dáng vẻ bối rối của Giang Mộ Tuyết, Tần Phong cười hỏi cô: “Tiểu Tuyết, lúc nào em mới đưa anh đi mua nhẫn đây?”

Giang Mộ Tuyết sững người, cũng nhớ ra lần trước đã đồng ý với Tần Phong rồi bèn cười với anh: “Hay là giờ đi mua luôn?”

Tần Phong không có ý kiến gì, anh dìu Giang Mộ Tuyết lên xe.

Lúc đang đi trên đường, Giang Mộ Tuyết mới hỏi: “Anh có biết đi đâu mua không?”

Mặc dù Giang Mộ Tuyết từng là khách hàng thân thiết của các cửa hàng lớn trong trung tâm thương mại, nhưng mấy năm qua số lần cô trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay, có những nơi cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Tần Phong nhìn cô: “Tiểu Tuyết, mọi chuyện hôm nay cứ để anh lo.”

Giang Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn anh rồi bật cười: “Tần Phong, đừng nói với em rằng mọi chuyện đều được anh sắp xếp xong xuôi từ trước rồi đấy nhé.”

Tần Phong nhếch miệng nở nụ cười: “Ừ đấy, bà Tần, phản ứng của em cũng không đến nỗi là quá chậm.”

Giang Mộ Tuyết trừng mắt với anh, mãi mới thốt lên được một câu: “Đừng nói với em là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy…”

Tần Phong tỏ vẻ sâu xa: “Nếu em không nôn đầy vào người anh… thì cũng có thể lắm.”

Nụ cười trên gương mặt của Giang Mộ Tuyết lập tức cứng đờ, nhớ lại buổi tối cô say xỉn rồi nôn đến mức trời đất quay cuồng, chắc chắn cô sẽ không tin dáng vẻ thảm hại đó của mình sẽ gây được ấn tượng tốt đẹp gì với người khác. Coi như cô chưa từng nói ra câu “yêu từ cái nhìn đầu tiên” này vậy.

Tần Phong lái xe rất thuộc đường, anh lái xe đến một tiểu khu cao cấp đẹp đẽ tĩnh mịch rồi dẫn Giang Mộ Tuyết vào một cửa hàng vàng bạc đá quý khá kín đáo.

Giang Mộ Tuyết nhìn bốn xung quanh, từ nhỏ cô đã nhìn thấy vô số loại trang sức quý giá, vừa nhìn cô đã thấy ngay một món trang sức để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, giá cả chắc chắn sẽ không nhỏ, mà vị trí của cửa hàng hiển nhiên tỏ rõ là chỉ để phục vụ khách quen.

Nhân viên đứng trong quầy là một người phụ nữ trẻ đẹp, thấy hai người đi vào thì vội vàng lên tiếng chào: “Anh Tần, sao hôm nay anh lại đến đây?”

Tần Phong cười: “Tôi đưa vợ tôi đến chọn nhẫn.”

Nghe Tần Phong nói thế, sắc mặt của người phụ nữ đó bèn trở bên không được tự nhiên. Cô ta đánh giá Giang Mộ Tuyết một phen rồi mới lên tiếng: “Vâng, mời đi theo tôi.”

Giang Mộ Tuyết thấy ánh mắt của người phụ nữ đó thì không khỏi nhíu mày. Không ngờ mới đi đăng ký kết hôn về mà cô đã bắt đầu phải đề phòng những người phụ nữ lởn vởn ở xung quanh rồi.

Người phụ nữ đưa hai người vào trong phòng rồi lấy từ trong tủ ra một cặp nhẫn đôi, Giang Mộ Tuyết cố ý sáp lại gần Tần Phong rồi đưa tay ôm chặt cánh tay anh, tuỳ tiện xem qua cặp nhẫn đôi đó.

Cô nhìn người phụ nữ đó rồi đột nhiên cố ý làm nũng: “Chồng ơi, người ta không thích cặp nhẫn này.”

Cơ thể của Tần Phong đột nhiên cứng đờ, anh quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết thì thấy cô đang phụng phịu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mình.

Tần Phong đơ người mấy giây rồi quay sang nói với cô nhân viên kia: “Cho tôi xem kiểu khác.”

Cô nhân viên lúng túng lấy lại cặp nhẫn rồi lấy ra một kiểu dáng khác.

Giang Mộ Tuyết cứ cố ý chọn lên chọn xuống, hết cả tiếng đồng hồ mới coi như đã chọn xong.

Trước khi hai người rời khỏi cửa hàng, cô nhân viên bán hàng bỗng gọi Tần Phong lại: “Anh Tần, gần đây cửa hàng mới về mấy chiếc vòng tay bằng ngọc, rất hợp với người già, anh có muốn mua tặng bà nội anh một chiếc không?”

Bước chân của Giang Mộ Tuyết chợt khựng lại, cô nói với Tần Phong: “Anh ra xe đợi em.”

Tần Phong nhìn vẻ mặt đầy đe doạ của Giang Mộ Tuyết, đột nhiên hiểu ra những hành động khác thường vừa rồi của cô. Anh cười nhẹ cũng không nói gì nữa, chỉ tự giác móc từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô rồi quay người ra khỏi cửa.

Giang Mộ Tuyết cầm chiếc thẻ ngân hàng, lúc quay người lại, cô lại khôi phục lại nụ cười rạng rỡ ban nãy: “May có cô nhắc nhở nếu không tôi đã quên mất phải mua quà tặng cho bà nội rồi, vậy cô lấy mấy chiếc vòng tay đó ra đây cho tôi xem đi, tiện thể giúp cô tăng chút thành tích.”

Mười phút sau, Giang Mộ Tuyết mới đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc đá quý.

Tần Phong đứng cạnh xe thấy Giang Mộ Tuyết một tay xách một hộp trang sức, tay kia chống nạng. Có lẽ là do chiếc váy hoa nhí màu hồng đậm quá tôn da cô, rõ ràng là động tác rất chậm rãi, dáng vẻ cũng rất ngốc nghếch nhưng anh lại chỉ cảm thấy xinh đẹp và đáng yêu.

Giang Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tần Phong rồi nhét hộp quà cho anh: “Tần Phong, em phát hiện anh quen thuộc với thành phố Cẩm thật đấy.”

Tần Phong chớp mắt: “Em đổi xưng hô đi rồi anh nói cho em nghe.”

Giang Mộ Tuyết nghĩ đến ban nãy vì muốn chọc tức cô bán hàng đó mà “bị ép” gọi anh bao nhiêu tiếng “chồng” bèn bực mình. Cô quay mặt đi rồi đi vòng qua sang bên ghế phụ: “Thích nói thì nói, không thích nói thì thôi.”

Tần Phong bất lực khịt mũi rồi cũng kéo cửa xe ra.

“Trước đây, Tập đoàn Lục Đạt và Tập đoàn Giang Lăng có cạnh tranh quyền sở hữu một miếng đất ở thành phố Cẩm, có khoảng nửa năm anh thường xuyên qua lại giữa hai thành phố.”

Tần Phong vừa khởi động xe vừa giải thích với Giang Mộ Tuyết.

Giang Mộ Tuyết không ngờ Tập đoàn Lục Đạt và Tập đoàn Giang Lăng còn có mối quan hệ sâu xa như thế nên cũng không khỏi bất ngờ.

“Tiệm vàng bạc đá quý này là do Giám đốc Lưu của chi nhánh thành phố Cẩm giới thiệu cho anh, anh từng đến đây mấy lần, đều là để mua quà tặng bà nội.”

“Cuối cùng là Tập đoàn Lục Đạt thắng hay Tập đoàn Giang Lăng thắng?”

Tần Phong hơi nhướng mày, anh giải thích nghiêm túc như thế mà sự chú ý của cô đã sớm chạy đi đâu mất rồi.

“Đương nhiên là Lục Đạt rồi.”

“Miếng đất ở thành phố Cẩm mà anh nói có phải là miếng đất trên đường Cẩm Lạc, ở đó còn có một khu vui chơi bị bỏ hoang đúng không?”

Tần Phong hơi híp mắt: “Sao em lại biết vậy Tiểu Tuyết?”

Nghe được đáp án khẳng định của Tần Phong, trái tim của Giang Mộ Tuyết không khỏi có chút xót xa, khu vui chơi đó là nơi mà gần như cuối tuần nào cô cũng đến trong những năm tuổi thơ.

Cô cố gắng kìm nén nỗi xót xa trong lòng, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Trước đây từng nghe nói đến.”

Tần Phong thấy cô chất chứa đầy tâm sự nên cũng không hỏi nhiều.

Sáng nay Tần Phong đã đặt vé máy bay lúc hai giờ chiều, Giang Mộ Tuyết nhìn đồng hồ rồi đột nhiên thay đổi ý định, bảo Tần Phong hủy bữa ăn ở nhà hàng đã đặt sẵn, cô dự định trở về nhà họ Giang ăn trưa xong rồi đi thẳng đến sân bay.

Thấy hai người mới đó đã về đến nhà họ Giang, Đường Hinh Văn cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Bà ta biết sáng sớm nay Giang Mộ Tuyết và Tần Phong đi đăng ký kết hôn nhưng không ngờ hai người lại trở về nhanh như thế. Vừa nghe thấy hai người muốn ăn trưa ở nhà, bà ta bèn vội vàng gọi người giúp việc xuống bếp làm cơm.

Trong bữa ăn, mọi người đang lặng lẽ ăn cơm, đột nhiên Giang Nghị Chi lên tiếng: “Định bao giờ thì tổ chức lễ cưới?”

Sắc mặt của Tần Phong vẫn bình thản, anh cười: “Tiểu Tuyết quyết định, lúc nào con cũng có thể phối hợp ạ, thưa bố.”

Giang Mộ Tuyết sững người, vốn dĩ quyết định kết hôn của cô đã là rất vội vàng, chuyện tổ chức lễ cưới cô thật sự chưa từng nghĩ đến, câu “bố” này của Tần Phong suýt nữa khiến cô phun cơm ra ngoài.

“Khụ… khụ…” Giang Mộ Tuyết hoàn toàn nghẹn họng.

Nhìn dáng vẻ của cô, Tần Phong vội vàng vừa lấy giấy ăn cho cô vừa vỗ lưng giúp cô thoải mái hơn.

Mãi một lúc sau Giang Mộ Tuyết mới bình thường lại được: “Chuyện đó… chuyện này cứ từ từ tính cũng được…”

Giang Nghị Chi nhíu mày: “Muốn để đến lúc bụng to ra rồi mới cưới à?”

Giang Mộ Tuyết mở to hai mắt nhìn Giang Nghị Chi, bụng to gì chứ?

Cô nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người vào tối qua bèn quay đầu hung hăng nhìn Tần Phong, không phải người đàn ông này lại lấy cái cớ “chưa cưới đã bầu” đầy máu chó kia ra để hỏi cưới thành công đấy chứ?

Tần Phong đáp trả lại cho Giang Mộ Tuyết một ánh mắt không rõ ràng.

“Con ăn xong rồi!”

Giang Mộc Trạch ngồi đối diện buông đũa xuống rồi rời khỏi bàn ăn.

Nhất thời Giang Mộ Tuyết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành cúi đầu ăn rồi ậm ừ một tiếng có lệ.

Đợi đến khi ăn cơm xong, Giang Mộ Tuyết dùng chiếc va ly mình đem đến để đóng gói hết tất cả những gì mẹ cô để lại cho cô rồi chuẩn bị cùng Tần Phong ra sân bay.

Giang Mộ Tuyết ngồi vào trong xe, chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Giang. Qua gương chiếu hậu, Giang Mộ Tuyết nhìn thấy Đường Hinh Văn và Giang Nghị Chi đứng ở cổng tiễn hai người. Cô nhìn người trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi đến cả biệt thự nhà họ Giang cũng biến mất.

“Tần Phong, hôm nay em đã đem hết đồ của mẹ đi rồi.”

“Anh nói xem, có phải đàn ông đều luôn có mới nới cũ không?”

Nếu có thể dùng một từ để hình dung cuộc sống Giang Mộ Tuyết từng trải qua ở thành phố Cẩm, vậy thì chính là hai chữ “hoàn mỹ”, ít nhất vào lúc trước khi mẹ cô mất chính là như thế.

Bố cô là người nắm quyền của Tập đoàn Giang Lăng, mẹ cô là con gái độc nhất của Tân Thị của thành phố Cẩm.

Bố mẹ cô kết duyên nhờ một cuộc “hiểu lầm” định mệnh, sau đó lại vì giải quyết hiểu lầm mà quen biết nhau, vì quen biết nhau mà yêu nhau, vì yêu nhau mà cưới nhau.

Cho dù là rất nhiều năm sau thì người ta vẫn còn nhớ cái ngày mà Giang Nghị Chi – con trai độc nhất của Tập đoàn Giang Lăng và Tân Tuyết Dao nên duyên, bầu trời của thành phố Cẩm vào buổi tối ngày hôm đó nở rộ vô số đóa pháo hoa.

Kể từ khi Giang Mộ Tuyết có trí nhớ thì dáng vẻ ân ái hòa thuận ngọt ngào của bố mẹ đã khắc sâu vào tâm trí cô rồi. Cô từng có được một tuổi thơ hoàn hảo, một điều kiện gia đình hoàn hảo, có được tình yêu đầy đủ của cả bố và mẹ.

Trong những điều kiện “hoàn mỹ” này, cô cũng trưởng thành với ngoại hình lý tưởng nhất, cô từng là đứa trẻ được ngưỡng mộ nhất thành phố Cẩm, đến đâu cô cũng nhận được những ánh mắt đầy khao khám hâm mộ, bởi vì cô là cô chủ của nhà họ Giang – Giang Mộ Tuyết.

Cô từng cho rằng cô có thể ở bên cạnh bố mẹ, cứ như vậy mà hạnh phúc đến trọn đời. Nhưng đột nhiên có một ngày, những mong ước này lại bất ngờ phải dừng chân.

Mẹ cô đột nhiên mắc bệnh nặng, trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại được thì chưa đầy hai tháng sau mẹ cô đã đột ngột qua đời.

Cô mãi mãi không bao giờ quên được buổi tối mẹ cô mất, chỉ trong một đêm mà bố cô đã mọc đầy tóc bạc.

Nhưng cô lại càng không thể nào quên cái ngày mà chính tay bố cô dẫn người phụ nữ Đường Hinh Văn kia đến trước mặt cô.

Ngày hôm đó, cô nhìn thấy bố cô và Đường Hinh Văn đan chặt tay vào nhau, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình trước đây chẳng khác nào một trò cười.

Làm sao có thể bắt cô chấp nhận chuyện mà cô từng cho rằng tình yêu nồng thắm của bố mẹ cô trước đây chỉ toàn là giả dối?

Làm sao có thể bắt cô đối mặt với người bố mà cô từng cho rằng là một người bố tốt trong khi mẹ cô mất chưa đầy ba tháng đã lấy người khác về?

Ngay cả cái tên của cô, Giang, Mộ, Tuyết cũng hoàn toàn trở thành một sự chế giễu vào giây phút Giang Nghị Chi đưa Đường Hinh Văn về. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Khoảnh khắc đó, Giang Mộ Tuyết cô bỗng trở thành trò cười lớn nhất thành phố Cẩm.

Nữ chủ nhân của nhà họ Giang đã thay tên đổi chủ chỉ sau một đêm.

Khoảng thời gian đó, nhà họ Giang trở thành đề tài bàn tán mỗi lúc rảnh rỗi của người dân thành phố Cẩm, những nơi Giang Mộ Tuyết đến, ánh mắt người khác nhìn cô đang từ ngưỡng mộ đã biến thành thương hại, đồng tình.

Cuối cùng, cô chạy trốn, cô chạy trốn đến thành phố Vân, một nơi không ai biết đến cô để bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới.

Từ đó, tất cả mọi thứ ở thành phố Cẩm bị cô chôn vùi sâu dưới đáy lòng.

“Tiểu Tuyết, anh sẽ không như vậy đâu.” Giọng nói dịu dàng ấm áp của Tần Phong kéo Giang Mộ Tuyết trở về hiện thực.

Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn anh, anh vẫn cười dịu dàng như thế, dường như cho dù có gặp phải chuyện gì thì anh cũng vẫn có thể giữ được nụ cười dịu dàng ấm áp đó vậy.

Giang Mộ Tuyết thầm nghĩ, chắc chắn ngày đó cô đã bị nụ cười này mê hoặc rồi cho nên lúc ở quán bar đó cô mới có thể dễ dàng dốc lòng nói hết mọi chuyện mà mình vẫn luôn cất giấu ra như thế. Cô vẫn còn nhớ lúc cô nói ra những chuyện này, cô bình tĩnh một cách lạ thường.

Người đàn ông này có khả năng khiến người khác yên tâm.

Đặt chân lên chuyến bay ngày hôm nay, cô biết cuộc đời mới của cô đã chính thức bắt đầu rồi.

Bốn giờ chiều hai người đặt chân được xuống thành phố Vân, không khí ở thành phố Vân vẫn nóng bức như trước lúc hai người đến thành phố Cẩm, Giang Mộ Tuyết xuống sân bay bèn cởi áo khoác ra.

Một lần nữa Tần Phong lại không cho cô đi bộ, trực tiếp cưỡng ép cõng cô lên lưng.

Giang Mộ Tuyết cảm thấy rất mất mặt, cô vùi đầu vào vai Tần Phong, lấy áo vest trùm lên đầu mình, hai người đi thẳng ra khỏi sân bay.

Đi được nửa đường, Giang Mộ Tuyết phát hiện đây không phải đường đi về tiểu khu Ngân Hà.

Cô cảm thấy kỳ lạ: “Tần Phong, chúng ta đang đi đâu đây?”

“Nhà tân hôn của chúng ta.”

Trong lòng Giang Mộ Tuyết bắt đầu nổi sóng: “Thật ra tiểu khu Ngân Hà cũng tốt mà.”

“Bà nội đã chuẩn bị nhà tân hôn cho anh từ lâu rồi, anh cưới vợ xong thì sẽ phải chuyển đến đó, hiện giờ em là vợ anh, đương nhiên là anh phải đưa em đi xem rồi.”

Vừa nghe thấy anh nhắc đến bà nội, Giang Mộ Tuyết đã nghĩ ra ngay: “Anh nói với bà chuyện chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi sao?”

“Ừ, bà vui quá trời quá đất luôn.”

Giang Mộ Tuyết cạn lời, vui quá trời quá đất? Anh dùng tính từ kiểu gì vậy?

Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi tiến vào một khu biệt thự trong thành phố, tuy cảm giác về phương hướng của Giang Mộ Tuyết hơi kém nhưng cũng đại khái biết được nơi này thuộc khu Vân Trung, nhìn biệt thự xây ở trung tâm thành phố như thế này là có thể đoán được giá của nó như thế nào rồi.

Mãi cho đến khi Tần Phong dẫn cô vào trong biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện bên trong trống rỗng chẳng có thứ gì, giống như chưa từng có ai đến ở vậy.

Giang Mộ Tuyết bất lực, nhìn kiểu này chắc chưa ở được đâu.

Tần Phong lên tiếng: “Trước đây bà nội có đưa cho anh phương án thiết kế trang trí nhưng anh chưa quyết định, mấy ngày nữa bọ họ sẽ đưa phương án mới đến, đến lúc đó em lựa chọn nhé.”

“Vâng.” Giang Mộ Tuyết nói xong bèn bổ sung thêm một câu: “Em thật sự cảm thấy tiểu khu Ngân Hà rất tốt, sao anh không tự chọn đi?”

Tần Phong nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý sâu xa: “Anh bận đi làm, phải kiếm tiền nuôi gia đình.”

Xì, có công việc thì ghê gớm lắm chắc.

Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đi loanh quanh cho quen, hai người ở lại đến gần tối mới quay trở về tiểu khu Ngân Hà.

Vừa về đến chung cư, Giang Mộ Tuyết gần như lập tức ngã lăn ra ghế xô pha, khoảng thời gian sống ở chung cư của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết thật sự đã có tình cảm với nơi này rồi, cứ nghĩ đến chuyện sau này phải chuyển đi là cô lại cảm thấy không nỡ.

Tần Phong nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh cười: “Nếu em thật sự thích nơi này thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở đây, nhưng sau này có con rồi thì nơi này không phù hợp nữa, cho nên em vẫn phải bỏ tâm trí vào chuyện trang trí nhà mới đi.”

Vừa nghe Tần Phong nhắc đến con, Giang Mộ Tuyết lập tức ngồi dậy: “Suýt nữa thì em quên mất, anh nói thật đi, có phải anh lừa bố em bảo là em có thai nên ông mới đồng ý cho chúng ta kết hôn đúng không?”

Tần Phong ho khan: “Lúc đó, tạm thời anh chưa nghĩ ra được cách nào hay hơn.”

Giang Mộ Tuyết muốn phát điên: “Bố em biết rồi nên bà cũng sẽ sớm biết thôi, mấy tháng nữa anh bắt em phải buộc gối vào bụng để đóng kịch à?”

Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết chằm chằm: “Tiểu Tuyết, em đang nghi ngờ năng lực của anh đấy à?”

“Chuyện này không liên quan gì đến năng lực của anh, quan trọng là bụng em…” Giang Mộ Tuyết mở to mắt nhìn anh, khoan đã, hình như cô hiểu ý của Tần Phong là gì rồi. Ý của anh… chắc không phải là sẽ để cô mang thai thật đấy chứ…

Nhưng hai người họ đều chưa…

Gương mặt của Giang Mộ Tuyết lập tức đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi: “Tần Tiểu Phong, anh thật bỉ ổi.”

Tần Phong dứt khoát đi đến trước mặt cô, giọng nói còn có chút dụ dỗ: “Tiểu Tuyết, hiện giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không thể bắt anh ăn chay được.”

“Anh im miệng đi!”