Vừa nghe thấy tuần này Lục Chi Vũ đều ở Cẩm Viên, Lục Diệu Nhung lập tức trừng mắt: “Nó đến Cẩm Viên làm gì?”
Lục Chi Lộ cũng nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hơi bất ngờ, vởi vì trong ấn tượng của cô, chuyện Lục Chi Vũ đến Cẩm Viên dường như là một chuyện không thể nào xảy ra được, nhưng nghĩ lại thì hiện giờ Thẩm Thiên Trường đang ở Cẩm Viên, Lục Chi Vũ đến cũng hợp lý.
“Gần đây chị Tiểu Vũ đang bận chuẩn bị một show thời trang, ngày nào cũng đi từ nhà đến công ty thì rất tốn thời gian nên thời gian này chị ấy sẽ ở lại Cẩm Viên ạ.” Thẩm Thiên Trường bình tĩnh trả lời.
Chiêu thoái thác này là Lục Chi Cửu dạy cô, Lục Chi Vũ là nhà thiết kế thời trang có tiếng trong giới, vì show thời trang mà phải đẩy nhanh tiến độ công việc, lý do này là thích hợp nhất rồi.
Quả nhiên sau khi nghe thấy Thẩm Thiên Trường nói thế, Lục Diệu Nhung chỉ hừ lạnh rồi không nói gì nữa.
Nhưng Lục Chi Y ngồi đối diện với Thẩm Thiên Trường lại đột nhiên lên tiếng: “Là show thời trang nào vậy?”
Tâm trạng của Thẩm Thiên Trường lập tức trùng xuống, cô nhìn Lục Chi Y rồi cười lúng túng: “Cái này tôi cũng không rõ.”
Lục Chi Y nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ thăm dò, khóe miệng nhếch lên như cười như không, dường như muốn nhìn thấu Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường tránh ánh mắt của anh ta rồi cúi xuống vừa gắp thức ăn cho Lục Thiển Thiển vừa cầu trời khấn phật cho Lục Chi Y mau im miệng lại.
Lúc này, dường như Lục Chi Lộ cũng nhận ra được có gì đó khác thường bèn vội vàng giải vây cho Thẩm Thiên Trường: “Show thời trang sắp tới của chị Năm hợp tác với tập đoàn Lăng Không, sẽ diễn ra vào tháng sau.”
Lục Chi Y nhìn Lục Chi Lộ.
Cuối cùng Lục Diệu Nhung cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, hiển nhiên là muốn kết thúc nhanh chủ đề này: “Chỉ cần nó không phải ngày nào cũng rảnh rỗi ngồi không rồi đi bám lấy thằng nhóc nhà họ Diệp kia thì nó có về hay không tùy nó.”
Suýt chút nữa thì Thẩm Thiên Trường bị nghẹn cơm, cô đã không thể nào tưởng tượng ra nếu như ông biết trong bụng Lục Chi Vũ có con của Diệp Lăng Nam thì sắc mặt ông sẽ như thế nào nữa rồi, cô không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh cho Lục Chi Vũ.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường định ăn cơm trưa xong sẽ về Cẩm Viên ngay nhưng lại bị Lục Thiển Thiển bám riết lấy, vậy nên cô chỉ đành chơi với Lục Thiển Thiển đến mãi tận chiều mới có thể thoát thân.
Thẩm Thiên Trường trở về biệt thự, vừa mới đi qua cổng hình nguyệt thì bị Lục Chi Lộ gọi lại.
“Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường dừng bước rồi quay đầu nhìn Lục Chi Lộ.
Lục Chi Lộ đi đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Thiên Trường, có phải chị Tiểu Vũ… đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nghe cô ấy hỏi thế, Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy bất lực, kỹ thuật nói dối của cô tệ đến thế sao?
Lục Chi Lộ nhìn vẻ mặt khó xử của cô bèn nhướng mày: “Việc hợp tác giữa chị Tiểu Vũ với Tập đoàn Lăng Không đã không cần đích thân chị ấy xử lý nữa rồi.”
Được rồi, vậy có nghĩa là ban nãy Lục Chi Lộ chỉ đơn thuần là yểm hộ cho cô mà thôi.
“Chị Sáu, về tình hình của chị Tiểu Vũ, em chỉ có thể nói với chị là hiện giờ chị ấy rất khỏe, nhưng hiện giờ em thật sự không tiện tiết lộ nhiều hơn, đây cũng là ý của chị Tiểu Vũ.”
Vốn dĩ Lục Chi Lộ cũng không muốn truy hỏi đến cùng: “Thế cũng được, chỉ cần chị Tiểu Vũ không sao là được.”
“Khi nào thì Tiểu Cửu trở về?” Lục Chi Lộ lại hỏi.
“Em cũng không rõ lắm, chắc là phải hết một tuần.”
Lục Chi Lộ cũng biết chuyện lần trước Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu ầm ĩ ở nhà họ Lục, nhưng hôm nay lại nghe quản gia nói tuần trước Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường cùng đến nên chắc là hai người đã làm hòa rồi.
“Được rồi, vậy em về trước đi, nếu chị Tiểu Vũ thật sự có chuyện gì thì em cứ thông báo với chị một tiếng nhé.”
“Được ạ.”
Sau khi chào tạm biệt Lục Chi Lộ, vừa mới ra khỏi nhà họ Lục thì chuông điện thoại của cô bỗng vang lên.
Cô cầm điện thoại lên xem, không ngờ lại là Thẩm Thiên Việt.
Thẩm Thiên Trường nhìn màn hình điện thoại một lát, cuối cùng cũng ấn nút nghe máy.
“A lô.”
Giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào của Thẩm Thiên Trường lại khiến cho trái tim của Thẩm Thiên Việt ở đầu dây bên kia không khỏi run rẩy, bởi vì từ sau lần anh ta nhận được thẻ ngân hàng, đã rất lâu rồi hai người không nói chuyện điện thoại.
Thẩm Thiên Việt kìm nén cảm xúc của mình rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Thẩm Thiên Trường, tuần sau là ngày giỗ của cô.”
“Em biết.” Thẩm Thiên Trường trả lời, sa cô có thể quên ngày giỗ của Thẩm Tinh Như được.
“Em phải về tham gia buổi cúng.”
Trong mười mấy năm qua, mỗi năm đến ngày giỗ của Thẩm Tinh Như, nhà họ Thẩm đều sẽ làm giỗ cho bà ấy. Sau này, cho dù Thẩm Thiên Trường đã đến thành phố Noãn nhưng mỗi năm đến ngày này cô đều sẽ trở về thành phố Vân cùng nhà họ Thẩm làm giỗ cho Thẩm Tinh Như.
Năm nào Thẩm Thiên Việt cũng chỉ coi lễ cúng như một việc công cần phải làm, nhưng từ sau khi Thẩm Thiên Trường rời khỏi nhà họ Thẩm, anh ta lại bắt đầu hơi mong đợi ngày này.
“Sau này em sẽ không trở về nhà họ Thẩm nữa.”
Câu nói này của Thẩm Thiên Trường như chậu nước lạnh giộn thẳng lên đầu Thẩm Thiên Việt.
Sự tức giận trong lòng anh ta bùng phát, anh ta cắn răng: “Thẩm Thiên Trường, cho dù cả nhà họ Thẩm có lỗi với em nhưng cô chưa bao giờ có lỗi với em.”
Thẩm Thiên Trường cười lạnh: “Ngày giỗ của bà em không bao giờ quên, nhưng không có nghĩa là em nhất định phải tham gia lễ cúng giỗ của nhà anh.”
“Thẩm Thiên Trường, trong nhà họ Thẩm này, trừ cô ra, còn có người nào mà em không ghét hay không?”
ngontinhhay.com
“Nể mặt bà ấy, hiện giờ em vẫn chưa ghét anh, nhưng hy vọng đây là cuộc gọi cuối cùng của chúng ta.”
Thẩm Thiên Trường cúp máy, cô đứng trước cổng nhà họ Lục nhìn đám mây màu lửa ở phía chân trời, cuối cùng, cô lấy điện thoại mở nhật ký cuộc gọi, đưa số điện thoại của Thẩm Thiên Việt vào danh sách chặn.
Thẩm Thiên Việt nghe thấy tiếng “tút tút” ngắt máy, sự tức giận vừa mới kìm nén trong tim lập tức hoàn toàn bùng phát ra ngoài, anh ta run run gọi lại cho Thẩm Thiên Trường, sau một tiếng chuông, đầu dây bên kia chỉ truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi đang ở trong cuộc hội thoại khác…”
Thẩm Thiên Việt lại gọi liên tiếp mấy lần nhưng đều giống như thế, tuy anh ta không muốn tin nhưng anh ta biết Thẩm Thiên Trường đã chặn số điện thoại của anh ta rồi.
Anh ta không ngờ câu nói cuối cùng giữa hai người lại là “Nể mặt bà ấy, hiện giờ em vẫn chưa ghét anh…”
Mãi đến hôm nay Thẩm Thiên Việt mới biết, câu nói này thật sự giống như một con dao sắc nhọn có thể đâm vào tim người ta, đâm vào tim Thẩm Thiên Trường năm đó, dâm vào tim của Thẩm Thiên Việt lúc này, giống như câu nói năm đó anh ta đã nói với Thẩm Thiên Trường: “Nếu không phải vì cô thì anh đã chẳng đối xử với em như thế” vậy. Hôm nay, người phụ nữ Thẩm Thiên Trường này đã hoàn trả lại gấp bội rồi.
Cô và anh ta thật sự không thể nữa sao?
Nhưng anh ta không chấp nhận.
Có thể là do tức giận, có thể là do không cam tâm, một người trước giờ luôn dịu dàng nho nhã như Thẩm Thiên Việt cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm chiếc cốc cà phê bên cạnh lên ném mạnh vào tường.
Trợ lý Tiểu Vương đang ở bên ngoài phòng làm việc nghe thấy tiếng động bèn vội vàng chạy vào. Cậu ta bước vào phòng làm việc của Thẩm Thiên Việt, phát hiện chiếc cốc cà phê vỡ tan tành trên mặt đất, trên tường còn có một mảng nước cà phê, nhất thời cậu ta cũng không biết phải làm như thế nào.
“Luật sư Thẩm, đây là…” Tiểu Vương vừa mới cẩn thận lên tiếng thì bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Thiên Việt dọa cho im bặt.
“Cậu ra ngoài trước đi!”
Từ khi làm trợ lý của Thẩm Thiên Trường, chưa bao giờ Tiểu Vương thấy anh ta ở trong trạng thái này nên cũng cảm thấy hơi sợ hãi, cậu ta vội vàng quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Thiên Việt.