“Nhưng quan hệ giữa tôi và cô Giang không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân.”
Vốn dĩ lời giải thích của Giang Mộ Tuyết đã hoàn toàn xóa tan đi sự tò mò của mọi người, nhưng không ngờ Thời Tu Tề lại bổ sung thêm câu này.
Nụ cười trên mặt Giang Mộ Tuyết cứng đờ lại, ánh mắt cô như một thanh kiếm sắc bén lia về phía Thời Tu Tề, tên đàn ông độc miệng này lại muốn làm gì đây?
Thời Tu Tề lại mỉm cười rồi nhìn Giang Mộ Tuyết với vẻ bình thản như thường.
Câu nói kiểu nước đôi này của Thời Tu Tề lại khơi dậy sự tò mò của những người khác, lại nhìn vào sắc mặt bất thường của Giang Mộ Tuyết, mọi người lại càng chắc chắn giữa hai người có gì đó.
Giản Kỳ thân quen với cả hai bên bèn dứt khoát trêu đùa Thời Tu Tề: “Bác sĩ Thời, chắc không phải anh đang có ý gì đó với Tiểu Tuyết của chúng tôi đấy chứ?”
“Tớ không thân thiết gì với anh ta hết.”
“Đúng vậy.”
Giang Mộ Tuyết và Thời Tu Tề đồng thanh.
Nhìn phản ứng của hai người, Giản Kỳ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không bình thường.
Nhưng điều khó xử là hôm nay cô ta lại gọi cả Trịnh Kỳ đến, mặc dù trước đó Giang Mộ Tuyết đột nhiên nói với bạn bè là cô đã trở lại trạng thái độc thân, nhưng bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn thấy tình yêu Giang Mộ Tuyết dành cho Trịnh Kỳ suốt bốn năm.
Có thể nói, chuyện Giang Mộ Tuyết thích Trịnh Kỳ thật sự là chuyện giấu kín như bưng. Lúc đó, chỉ cần Trịnh Kỳ xuất hiện ở đâu thì Giang Mộ Tuyết nhất định sẽ ở đó. Nhưng lúc đó Trịnh Kỳ là đàn anh có tiếng của trường Đại học A, người theo đuổi anh ta nhiều như cá dưới sông.
Giang Mộ Tuyết cứ lẳng lặng ở đó nhìn Trịnh Kỳ có bạn gái, rồi độc thân, lại có bạn gái, rồi lại độc thân. Nếu không phải sau đó cô ta và Đoàn Văn Trúc thúc giục Giang Mộ Tuyết tỏ tình thì có lẽ Trịnh Kỳ cũng không biết đến sự tồn tại của cô.
Vì vậy, Giản Kỳ luôn cảm thấy tiếc nuối khi Giang Mộ Tuyết và Trịnh Kỳ chia tay, bởi vì Giang Mộ Tuyết thật sự đã cố gắng rất nhiều trong câu chuyện tình yêu với Trịnh Kỳ, hơn nữa cô ta cảm thấy hai người yêu nhau chia tay rồi tái hợp là chuyện bình thường, giống như mấy năm nay cô và Lâm Thần Vũ cũng đã chia tay rồi tái hợp rất nhiều lần mới đơm hoa kết trái, vì vậy cô ta đã gọi Trịnh Kỳ tới, cũng muốn xem xem có thể xoa dịu mối quan hệ giữa hai người hay không.
Nhưng để trông có vẻ không cố ý, cô ta đã cố tình sắp xếp cho hai người ngồi riêng, không gần cũng không xa.
Vốn là muốn tìm cơ hội để hai người gặp nhau, nhưng chuyện Thời Tu Tề và Giang Mộ Tuyết quen biết nhau lại hơi nằm ngoài dự đoán của cô ta, hơn nữa vừa rồi cô ta chỉ dùng thái độ trêu đùa hỏi Thời Tu Tề có phải đang có ý gì với Giang Mộ Tuyết hay không thôi nhưng không ngờ Thời Tu Tề lại thẳng thắn thừa nhận.
Giản Kỳ liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Trịnh Kỳ nhưng không thấy anh ta đâu, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy giọng nói của Trịnh Kỳ: “Giang Mộ Tuyết, mới mấy ngày không gặp mà đã đổi sang người mới rồi à?”
Giang Mộ Tuyết nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn thì thấy Trịnh Kỳ.
Anh ta mặc một bộ vest thẳng thớm đứng cách đó không xa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô và Thời Tu Tề, sắc mặt cũng âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau khi bị Giang Mộ Tuyết cho một cái bạt tai, Viên Tiểu Nhụy vẫn luôn phải kìm nén sự giận dữ của mình, đang buồn bực vì không có cơ hội phát tiết lại bất ngờ thấy Trịnh Kỳ xuất hiện, cô ta vội vàng chạy đến bên cạnh lôi kéo anh ta giống như bắt được phao cứu mạng.
“Đàn anh, lâu lắm không gặp, vừa hay mọi người trong phòng ký túc xá em đều có mặt ở đây, cùng đến hỏi thăm mọi người đi.”
Viên Tiểu Nhụy vừa nói vừa kéo Trịnh Kỳ đến bên cạnh Giang Mộ Tuyết.
Câu nói vừa rồi của Trịnh Kỳ rõ ràng là đang châm chọc Giang Mộ Tuyết, cô ta muốn xem Giang Mộ Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào.
Một Giang Mộ Tuyết chỉ cần nghe đến hai chữ “Trịnh Kỳ” thôi là đã cảm thấy lo lắng rồi, vậy mà lúc này gặp được người thật cô lại bình tĩnh đến bất ngờ.
Hóa ra cô vẫn luôn đánh giá cao trí nhớ của mình, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy thì thậm chí cô còn không nhận ra giọng nói của anh ta nữa rồi.
Ánh mắt cô lạnh nhạt quét qua Thời Tu Tề rồi nói với Giản Kỳ: “Giản Kỳ, hôm nay chân của tớ không được tiện lắm, uống hết ly này tớ xin phép về trước đây.”
Giang Mộ Tuyết uống cạn ly rượu vang trong tay, chuẩn bị đặt ly rượu xuống để về, kết quả Thời Tu Tề cũng đặt ly rượu xuống: “Tôi đưa cô về.”
Giang Mộ Tuyết nhíu mày đang định từ chối thì Trịnh Kỳ ở bên cạnh đã giành nói trước: “Tôi trông anh chàng này lạ mặt lắm, chắc không phải là chồng chưa cưới lần trước của cô đâu đúng không?”
Trịnh Kỳ vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt. Ở đây có bạn trai cũ, người đang theo đuổi, bây giờ lại còn xuất hiện thêm một người là chồng chưa cưới nữa sao?
Viên Tiểu Nhụy nhìn Giang Mộ Tuyết với vẻ đang chờ xem kịch hay, đây mới giống chuyện Giang Mộ Tuyết có thể làm ra được. Nếu trong lễ cưới ngày hôm nay có thể vạch trần người phụ nữ giải tạo này thì đúng là khắp chốn vui mừng, tiện thể có thể giải tỏa cơn giận khi phải ăn một cái tát trong nhà vệ sinh ban nãy.
“Cậu là ai?” Thời Tu Tề cũng nhận ra Trịnh Kỳ đang cố ý khiêu khích bèn nhìn anh ta với vẻ hứng thú.
“Cậu là ai?” Thời Tu Tề cũng nhận ra Trịnh Kỳ đang cố ý khiêu khích bèn nhìn anh ta với vẻ hứng thú.
“Tôi là ai ư?” Trịnh Kỳ cười khinh rồi quay sang nhìn Giang Mộ Tuyết: “Giang Mộ Tuyết, cô có cần giải thích với anh ta một chút không? Dù sao cô cũng dành tận năm năm cho tôi, chắc cô là người biết rõ nhất tôi là ai mà nhỉ?”
Tâm trạng có thể coi là đang bình tĩnh của Giang Mộ Tuyết cuối cùng cũng nổi sóng vì những lời Trịnh Kỳ nói, bàn tay đang cầm ly rượu của cô cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Trước thời điểm này, cô chưa bao giờ hối hận về những gì mình lựa chọn, không hối hận đã rời khỏi thành phố Cẩm, không hối hận đã đến thành phố Vân, càng không hối hận vì đã ở lại thành phố Vân, nhưng chuyện duy nhất khiến cô hối hận chính là đã hy sinh ngần ấy năm cho Trịnh Kỳ. Mấy năm đó, cô giống như một kẻ ngốc vậy, cô yêu một người mà mình tự tưởng tượng ra, mà càng ngu ngốc hơn đó là đã đặt sự tưởng tượng này lên Trịnh Kỳ.
Viên Tiểu Nhụy thấy cơ hội đã đến bèn đổ thêm dầu vào lửa: “Ôi chao, anh lại còn đố nữa, cứ thoải mái giới thiệu là được rồi. Bác sĩ Thời, đây là đàn anh Trịnh Kỳ của chúng tôi, trước đây anh ấy là nhân vật nổi tiếng của trường tôi, Tiểu Tuyết của chúng tôi yêu thầm anh ấy bốn năm mới có thể theo đuổi được đấy, chỉ có điều thời gian trước đã chia tay rồi. Nhưng là chia tay trong hòa bình, vậy nên hiện giờ mọi người vẫn là bạn bè, bác sĩ Thời, anh không để bụng chứ?”
Giang Mộ Tuyết nhắm mắt hít sâu một hơi: “Viên Tiểu Nhụy, cậu không nói sẽ chết hay sao?”
Viên Tiểu Nhụy giả vờ vô tội nhìn Giang Mộ Tuyết, đang muốn kêu oan thì lại bị Thời Tu Tề chặn lời.
“Tôi để bụng.”
Viên Tiểu Nhụy nghe Thời Tu Tề nói thế lập tức bật cười, còn sắc mặt của Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ cũng hơi lúng túng. Lúc này Giản Kỳ đã âm thầm mắng chính mình rất nhiều lần rồi, gọi Trịnh Kỳ đến thì thôi, sao lại còn gọi cả người phụ nữ thích gây chuyện Viên Tiểu Nhụy này đến nữa chứ!
Trong phòng ký túc xá bọn họ, tính cách của Viên Tiểu Nhụy và Giang Mộ Tuyết là không hợp nhau nhất, lần này bị cô ta nắm được cơ hội, chắc chắn cô ta phải làm khổ Giang Mộ Tuyết một phen mới chịu thôi.
Giản Kỳ khóc không ra nước mắt, có lẽ đám cưới hoàn hảo mà cô ta mong muốn sẽ bị chuyện này phá hỏng mất thôi!
“Mặc dù tôi và cô Giang quen nhau vì cô ấy bị thương ở chân nhưng tôi nghĩ lần sau tôi phải đưa cô ấy đến khoa mắt kiểm tra xem sao, nếu không sao lại có thể nhìn trúng đàn anh này của cô được?”
Lời nói của Thời Tu Tề rất có ý tứ, bề ngoài giống như đang nói Giang Mộ Tuyết mù quáng nhưng thực tế thì lại đang khinh thường Trịnh Kỳ.
Giang Mộ Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, cô nhìn Thời Tu Tề. Cô biết ngay mà, với cái tính độc mồm độc miệng của mình thì sao anh ta có thể để bản thân mình chịu thua thiệt được chứ.
Vốn đang đắc ý, sau khi nghe hết câu của Thời Tu Tề, sắc mặt của Trịnh Kỳ bỗng trở nên khó coi: “Anh có ý gì?”
Thời Tu Tề liếc nhìn anh ta sau đó lại nhìn Giang Mộ Tuyết: “Cô Giang, hiện giờ tôi có thể chắc chắn rằng cô là người đề nghị chia tay, bởi vì tôi mới ở đây chưa được mười phút mà đã không chịu nổi rồi, vậy mà cô vẫn có thể ở bên cạnh cậu ta lâu như thế, khả năng chịu đựng của cô Giang đúng là vượt quá người bình thường.”
Giang Mộ Tuyết nhướng mày nhìn Thời Tu Tề, vẻ mặt hiếm khi lộ ra sự vui vẻ: “Cho nên hiện giờ tôi muốn ra ngoài hít thở cho thông thoáng, bác sĩ Thời có muốn đi cùng không?”
Giang Mộ Tuyết nói xong cũng không đợi Thời Tu Tề trả lời mà quay người đi thẳng về phía cửa phòng tiệc.
Đoàn Văn Trúc thấy Giang Mộ Tuyết đi cũng vội vàng đặt ly rượu trên tay xuống: “Tớ đưa Tiểu Tuyết về.”
Thời Tu Tề nhếch miệng cười khinh với Trịnh Kỳ sau đó cũng cất bước đi theo Giang Mộ Tuyết.
Ba người mới đi chưa được mười mét thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Trịnh Kỳ ở phía sau: “Bác sĩ Thời, lúc Giang Mộ Tuyết ở cùng tôi còn đi quyến rũ người đàn ông khác nữa đấy, anh thật sự không muốn tìm hiểu chút gì về chuyện này hay sao?”
Bước chân của Giang Mộ Tuyết chợt khựng lại nhưng vẫn không quay đầu. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nhưng ngay sau đó giọng nói của Viên Tiểu Nhụy lại vang lên: “Đúng đó, bác sĩ Thời, lúc Giang Mộ Tuyết học đại học còn được rất nhiều người đàn ông khác nhau bao nuôi, phòng ký túc xá chúng tôi ai nấy đều biết, nếu anh không tìm hiểu kỹ càng, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị cắm sừng đấy.”
Giang Mộ Tuyết và Viên Tiểu Nhụy đứng cách nhau một đoạn nhưng giọng nói của cô ta vẫn cực kỳ lớn, gần như một nửa khách khứa có mặt trong phòng đều nghe thấy những gì cô ta nói.
Nhất thời, mấy chục đôi mắt đều dồn về phía Giang Mộ Tuyết, bởi dù sao, nói chuyện bị rất nhiều người đàn ông khác nhau bao nuôi trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ trở thành đề tài nóng hổi.
Trịnh Kỳ kinh ngạc nhìn Viên Tiểu Nhụy: “Đàn em, em nói là lúc ở trường cô ta được rất nhiều người đàn ông khác bao nuôi ư?”
Viên Tiểu Nhụy nhìn Trịnh Kỳ với vẻ mặt thương hại: “Đàn anh à, anh cũng đừng trách bọn em không nói cho anh biết, dù sao cũng cùng phòng ký túc xá với nhau, người ta muốn quay đầu là bờ, bọn em không thể không cho người ta cơ hội được.”
Trịnh Kỳ tức đến mức mặt mày xanh lét, uổng công anh ta còn cảm thấy hổ thẹn vì chuyện bản thân với Lưu Hân Nghiên từng làm, cảm thấy mình có lỗi với Giang Mộ Tuyết trước, không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có lịch sử đen dài dằng dặc như thế, hơn nữa bản thân còn thật sự tin vào sự thâm tình của cô ta.
“Giang Mộ Tuyết, cô là loại phụ nữ không biết nhục!” Trịnh Kỳ nghiến răng hung hăng mắng, nếu không phải đang cách xa, có lẽ anh ta đã không nhịn được mà xông lên tát Giang Mộ Tuyết rồi.
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn hai người đó vừa tung vừa hứng, những lời nói chói tai ấy và ánh mắt của khách khứa xung quanh như con dao sắc cứa từng nhát vào trái tim cô, nhưng cô lại không cảm thấy đau chút nào.
Thời Tu Tề thấy vẻ mặt nguội lạnh của cô bèn nói: “Giang Mộ Tuyết, tôi đưa cô đi.”
“Đợi đã.”
Giang Mộ Tuyết vô cảm nhìn Viên Tiểu Nhụy đang đắc ý và Trịnh Kỳ đang tức đến xì khói đột nhiên cảm thấy mình đang nhìn thấy những thứ bẩn thỉu xấu xa nhất trên đời này, khiến cô không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
Ánh mắt của Giang Mộ Tuyết hơi di chuyển, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: “Văn Trúc, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”
“Tiểu Tuyết, cậu muốn tớ giúp gì?”
Giang Mộ Tuyết chớp mắt rồi nhẹ nhàng ghé vào tai Đoàn Văn Trúc nói nhỏ vài câu.
Đoàn Văn Trúc nhìn cô với vẻ kỳ lạ: “Cậu chắc chứ?”
“Giúp tớ nói tiếng xin lỗi với Giản Kỳ trước.”
Đoàn Văn Trúc nhìn thái độ lạnh nhạt của Giang Mộ Tuyết, cuối cùng cũng nở nụ cười, phải biết là cô muốn làm chuyện này từ lâu rồi. Cô nghĩ, may mà hôm nay đến vội cho nên không ăn mặc quá nghiêm túc, vừa hay lát nữa có thể ra tay dễ dàng.
Đoàn Văn Trúc bước nhanh đến trước mặt Giản Kỳ rồi kéo cô ta sang một bên: “Xin lỗi Giản Kỳ, hôm nay không thể khiến cho lễ cưới của cậu được hoàn hảo rồi.”
Giản Kỳ cười khổ, đang định lên tiếng thì Đoàn Văn Trúc đã quay người trở về vị trí vừa mới đứng. Cô nhìn một lượt đồ ăn trên bàn sau đó đổ toàn bộ rượu vang và thức ăn còn thừa vào bát đựng nước canh to nhất.
Đoàn Văn Trúc bưng bát canh lên rồi đi đến trước mặt Viên Tiểu Nhụy và Trịnh Kỳ. Viên Tiểu Nhụy nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ: “Đoàn Văn Trúc, cậu đang làm gì thế?”
Đoàn Văn Trúc nở nụ cười rồi quay sang nói với Thủy Tư Văn ở bên cạnh: “Tư Văn, tránh ra một chút.”
Thủy Tư Văn lập tức hiểu ý đồ của cô ấy bèn vội vàng lùi lại mấy bước.
Viên Tiểu Nhụy thấy Thủy Tư Văn lùi ra xa cũng vô thức lùi mấy bước về phía Trịnh Kỳ đang đứng cạnh mình: “Đoàn Văn Trúc, cậu…”
Viên Tiểu Nhụy còn chưa nói xong, đột nhiên Đoàn Văn Trúc hất thứ nước canh hỗn hợp tạp nham trong bát về phía cô ta và Trịnh Kỳ.
“Á…”
Viên Tiểu Nhụy vừa hét vừa lùi lại về phía sau nhưng đã không kịp nữa, nước canh hỗn độn đã hất hết lên mặt và quần áo của cô ta với Trịnh Kỳ rồi!
Bởi vì lúc hất, một ít hỗn hợp còn bay đến bàn bên cạnh, khách khứa đang ngồi xem trò vui thấy thế cũng lần lượt đứng lên rời khỏi hội trường cưới.
Góc bên này của hội trường cưới đã hoàn toàn rối loạn rồi.
Từ “thảm hại” là không đủ miêu tả tình trạng của Viên Tiểu Nhụy và Trịnh Kỳ lúc này, quần áo, thậm chí là đầu tóc của họ đều bị dính thức ăn thừa và nước canh, trông cực kỳ buồn nôn.
Đoàn Văn Trúc đặt bát xuống: “Tiểu Tuyết cảm thấy bộ quần áo hai người mặc ngày hôm nay không phù hợp với khí chất thực tế của hai người nên muốn thay đổi giúp, nhưng hôm nay chân của cậu ấy bị thương nên tôi làm thay. Lần đầu làm chuyện như thế này, tay vẫn còn hơi gượng nên hơi nặng tay, hai người đừng để bụng.”
Từ lúc sinh ra tới giờ, chưa bao giờ Viên Tiểu Nhụy cảm thấy bị sỉ nhục như thế này. Cô ta hoàn toàn bị chọc điên lên rồi: “Đoàn Văn Trúc, tôi liều với cô!”
Đoàn Văn Trúc đứng tại chỗ khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ đợi cô ta xông lên đánh. Thấy dáng vẻ “thích thì chiều” của Đoàn Văn Trúc, Viên Tiểu Nhụy cũng biết mình đánh không lại cô ấy bèn dứt khoát cầm một đĩa bánh kem và một ly rượu vang chưa ai động ở bàn bên cạnh lên rồi xông thẳng về phía Giang Mộ Tuyết: “Con khốn Giang Mộ Tuyết này!”
Vốn dĩ Giang Mộ Tuyết đứng cách bên này chưa đến mười mét, Đoàn Văn Trúc không ngờ Viên Tiểu Nhụy sẽ xông thẳng đến chỗ Giang Mộ Tuyết, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Viên Tiểu Nhụy xông đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, bàn tay cầm bánh kem cũng ném về phía mặt cô.
Chân của Giang Mộ Tuyết lại đang bị thương, thấy mình không thể nào tránh được cô chỉ đành nhắm mắt lại.
Nhưng bánh kem và rượu vang lại không hề đập vào mặt cô như dự đoán.
Cô mở mắt.
Nhất thời hơi thấy thần, bởi vì cô nhìn thấy Tần Phong như từ trên trời rơi xuống, cứ như vậy mà đứng chắn trước mặt cô. Thậm chí khoảng cách giữa hai người chỉ có vài milimet, anh đã hoàn toàn che chắn hết cho cô, toàn bộ bánh kem và rượu vang hất hết lên lưng anh.
Giang Mộ Tuyết im lặng, nhất thời không biết phải nói gì.
Thấy Giang Mộ Tuyết ngẩn người, Tần Phong bèn đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai: “Tiểu Tuyết, hiện giờ có thể về nhà rồi.”
Anh cười dịu dàng, sự ấm áp trong đôi mắt lan tỏa, thậm chí Giang Mộ Tuyết còn có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, một người từng rạng rỡ vô ngần nhưng lại đột nhiên mờ nhạt.