Đợi đến lúc Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ nói chuyện xong, lúc anh về đến phòng ngủ thì phát hiện Thẩm Thiên Trường đã ngủ rồi. Anh bước đến cạnh giường, thấy Thẩm Thiên Trường vẫn đeo khẩu trang hình mũi lợn, đáy mắt anh vụt qua ý cười và sự cưng chiều dịu dàng.
Mới đưa tay tháo khẩu trang của cô ra thì Thẩm Thiên Trường bỗng tỉnh giấc.
Cô hé mắt nhìn một lúc, biết Lục Chi Cửu tháo khẩu trang giúp cô thì không khỏi nhíu mày: “Chẳng phải anh nói là đi ngủ cũng phải đeo không được tháo ra hay sao?”
Lục Chi Cửu nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô bèn dứt khoát ngồi xổm xuống cạnh giường: “Bởi vì không được tiện lắm nên anh đổi ý rồi.”
Lần này thì Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô mở mắt rồi hỏi: “Sao lại không tiện?”
Lục Chi Cửu không trả lời mà chỉ đưa tay giữ mặt cô rồi cúi đầu xuống.
Tuy có ngẩn người ra vài giây nhưng cứ nghĩ đến chuyện ngày mai anh phải bay đến nước M là sự lưu luyến sâu trong đáy lòng của Thẩm Thiên Trường lại trào dâng, nhưng vì nụ hôn này mà sự lưu luyến đó còn kèm theo chút ngọt ngào.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, nếu thời gian thật sự có thể ngừng trôi vậy thì hãy ngừng ở khoảnh khắc này đi, dừng lại ở cảm giác an toàn và dịu dàng mà người đàn ông này đem đến cho cô.
Mãi cho đến khi hơi thở của hai người bắt đầu trở nên hỗn loạn, Lục Chi Cửu mới buông Thẩm Thiên Trường ra.
Thẩm Thiên Trường đỏ mặt thở dốc: “Lục Chi Cửu, ngày mai em đến sân bay tiễn anh.”
Lục Chi Cửu vuốt ve khuôn mặt của cô: “Đây không phải ly biệt, anh sẽ cố gắng về sớm.”
Đang định đứng lên thì bị Thẩm Thiên Trường giữ chặt tay áo: “Anh đi đâu?”
Thẩm Thiên Trường bất lực: “Anh đi tắm.”
Thẩm Thiên Trường buông tay ra.
Mãi cho đến khi tắm xong, Lục Chi Cửu trở về phòng của Lục Chi Cửu thì thấy cô đang ngồi dựa vào đầu giường nhìn anh với vẻ thất thần.
Lục Chi Cửu nhìn vẻ mặt thất thần của cô, đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy Thẩm Thiên Trường nhỏ giọng nói trước: “Lục Chi Cửu, phải làm sao đây, ban nãy anh mới đi khỏi chưa được nửa tiếng mà em phát hiện em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”
Ánh mắt của Lục Chi Cửu hơi di chuyển, dường như trong đáy mắt có gì đó đang cuồn cuộn chảy ra, chỉ muốn ôm chặt Thẩm Thiên Trường.
Anh bước nhanh đến cạnh giường: “Thẩm Thiên Trường…”
Vốn anh nghĩ mình muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ dùng ba chữ “Thẩm Thiên Trường” để bày tỏ.
Nghe thấy anh gọi tên mình, Thẩm Thiên Trường dứt khoát ngồi nửa quỳ trên giường rồi dùng tay ôm chặt eo anh.
“Lục Chi Cửu, là anh tự đi sang đây, em không cho phép anh về đâu.” Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào lưng anh nỉ non.
Lục Chi Cửu nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ừ, anh sẽ không đi đâu.”
“Tiểu Cửu…”
Vốn dĩ Lục Chi Vũ đã đang chuẩn bị đi ngủ rồi nhưng đột nhiên nhớ ra vẫn còn một chuyện chưa nói với Lục Chi Cửu bèn lên tầng hai, thấy cửa phòng ngủ của Lục Chi Cửu khép hờ, cô cũng không nghĩ nhiều lập tức đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thiên Trường nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhìn thấy Lục Chi Vũ đang đứng ở trước cửa, còn mình thì lại đang nửa quỳ trên giường ôm eo Lục Chi Cửu…
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức nóng bừng, đang định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí lúng túng thì Lục Chi Cửu đã phản ứng rất nhanh, anh đưa tay kéo chăn trùm kín lên đầu cô.
Trước mặt Thẩm Thiên Trường lập tức tối om, dứt khoát nằm cuộn trong chăn, trong hoàn cảnh ngượng ngùng như thế này, cô không nói gì thì tốt hơn.
Lục Chi Vũ lúng túng hắng giọng: “Tiểu Cửu, em qua đây, chị tìm em có chút chuyện.”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường đang nằm trên giường rồi mới cùng Lục Chi Vũ ra khỏi phòng.
Thẩm Thiên Trường nằm cuộn trong chăn vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ: “Chị nghe vú Trần nói chẳng phải hai đứa vẫn ngủ riêng phòng hay sao? Sao em ấy lại ở phòng em thế, có dùng biện pháp thì phải nhớ làm cho tốt, đừng học chị…”
Thẩm Thiên Trường mở mắt, nhiệt độ trên mặt còn chưa tan hết, khóe miệng lại nở nụ cười.
Thẩm Thiên Trường cứ ngẩn ngơ trong chăn như thế, mãi cho đến khi Lục Chi Cửu vào phòng vén chăn lên, cô mới lăn ra khỏi chăn rồi rúc vào lòng anh.
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thiên Trường tỉnh dậy cũng không phải là muộn nhưng Lục Chi Cửu đã rời khỏi Cẩm Viên rồi.
Thẩm Thiên Trường ăn sáng với Lục Chi Vũ, nhưng không biết có phải do Lục Chi Cửu đã đi rồi hay không mà bữa sáng này Thẩm Thiên Trường ăn không được ngon miệng.
Lục Chi Vũ nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của cô thì không nhịn được lên tiếng: “Nó đi công tác chứ đâu phải đi gặp người phụ nữ khác đâu, em có cần phải âu sầu buồn bã như thế không?”
Thẩm Thiên Trường chớp mắt: “Chị Tiểu Vũ, nỗi đau khổ của người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, chị không hiểu đâu.”
Lục Chi Vũ liếc cô: “Em dừng ngay, hiện giờ chị đang là phụ nữ có thai, tính tình rất nóng nảy đấy, đặc biệt là không ăn nổi thức ăn cho chó người khác cố ý rải đâu.”
Thẩm Thiên Trường không nhịn được cười, cô ăn hết bánh mì trong đĩa rồi dặn dò Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, bây giờ em phải đi làm rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho em nhé.”
Nghe thấy Lục Chi Vũ đáp lại, Thẩm Thiên Trường mới quay người đi, mới đi được vài bước lại nhớ đến cuộc tranh cãi giữa Diệp Lăng Nam với Lục Chi Vũ trong bệnh viện bèn dừng bước quay đầu lại nói với Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, nếu tạm thời chị không muốn gặp Diệp Lăng Nam thì thật sự không nên ra ngoài đi lại.”
Lục Chi Vũ nhìn Thẩm Thiên Trường, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Thẩm Thiên Trường, thật ra chị rất ngưỡng mộ em.”
“Chị Tiểu Vũ, em từng sống cuộc sống khom lưng uốn gối trong rất nhiều năm, có nhiều lúc, gần như em phải miễn cưỡng bản thân mình ở mọi nơi. Nhưng sau này em phát hiện, trên thế gian này có một thứ bản thân mình không cần phải miễn cưỡng, đó chính là tình cảm. Chị Tiểu Vũ sinh ra đã tôn quý, thật ra không có ai đáng để chị phải cúi đầu hết.”
Lục Chi Vũ im lặng mấy giây mới lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Trường: “Tại sao em lại phải với chị những điều này?”
“Bởi vì chị là chị của Lục Chi Cửu, mặc dù trước giờ anh ấy không nói gì nhưng em biết, anh ấy thật sự rất lo lắng cho chị.”
Lục Chi Vũ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường, đột nhiên cô nhận sự kiên cường bất khuất ẩn sâu trong thân hình mảnh mai kia.
***
ngontinhhay.com
Từ sau khi Giang Mộ Tuyết từ chối lời cầu hôn của Tần Phong, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Giang Mộ Tuyết vẫn không dám nghĩ lại buổi chiều hôm Tần Phong cầu hôn cô, thật ra cô cũng không nhớ rõ cô đã nói những gì nữa.
Nhưng cô nhớ, sau khi mọi thứ kết thúc, nụ cười của Tần Phong vẫn dịu dàng như trước, anh tự nhiên cất hộp đựng nhẫn đi, tự nhiên đi tất cho cô, thậm chí còn tự nhiên cầm bó hoa hồng kia lên.
Mãi cho đến khi tiếng cửa phòng anh đóng lại, cô mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Đối mặt với việc cầu hôn đột ngột như thế, ngoại trừ từ chối, cô không thể nghĩ ra cách ứng phó nào tốt hơn nữa rồi.
Vốn tưởng rằng Tần Phong sẽ không trở lại nữa, bởi dù sao chẳng ai có thể tiếp tục trấn tĩnh mà chung sống như chưa từng có gì xảy ra với người đã từ chối lời cầu hôn của mình cả.
Cô nhớ đến sự chăm sóc của Tần Phong trong thời gian qua, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài. Tần Phong phản ứng như thế, cô cho rằng đây đã là phong độ tốt nhất mà một người đàn ông có thể làm rồi.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Giang Mộ Tuyết, Tần Phong vẫn trở về, lúc về, tay anh còn cầm theo một bó hoa cúc họa mi vàng mà Giang Mộ Tuyết từng đề nghị.
Giang Mộ Tuyết nhìn bó cúc họa mi, trái tim cô không khỏi run rẩy.
Cô lặng lẽ nhìn anh cầm mấy lọ hoa nhỏ, lặng lẽ nhìn anh chăm chú chia bó hoa ra làm mấy bó nhỏ, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí cắm vào trong lọ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng ấm áp: “Tiểu Tuyết, thế này đã được chưa?”