Tần Phong lại đưa Giang Mộ Tuyết đến bệnh viện lần trước, nhưng lần này anh không gọi điện thoại cho Liễu Binh Trì nữa mà đến thẳng khoa xương khớp lấy số. Nhỡ đâu hôm nay Liễu Binh Trì lại không đi làm rồi lại bảo hai người đến tìm Thời Tu Tề thì sao, tóm lại là Tần Phong không muốn gặp lại Thời Tu Tề nữa.
Hôm nay không có nhiều bệnh nhân đến khoa xương khớp, hai người chỉ đợi khoảng hơn nửa tiếng thì đã đến lượt rồi.
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết vào phòng khám số 4 theo chỉ dẫn, vừa mở cửa đã thấy Thời Tu Tề mặc áo blouse trắng đang ngồi trước màn hình máy tính nhìn hai người.
Tần Phong nhíu mày, chỉ cảm thấy bực mình đến lạ.
Giang Mộ Tuyết cũng rất bất ngờ, chỉ cảm thấy thành phố này rộng lớn là thế mà bệnh viện này lại nhỏ đến vậy.
“Còn không mau vào đi, đừng để lỡ thời gian thăm khám của những người phía sau.” Thời Tu Tề lạnh giọng.
Tần Phong cắn răng đi vào, vừa mới đặt Giang Mộ Tuyết ngồi lên ghế đã nghe thấy giọng nói của Thời Tu Tề: “Anh ra ngoài trước đi để tôi khám cho cô ấy.”
Thời Tu Tề thấy Tần Phong không nhúc nhích gì lại nói thêm một câu: “Lúc khám bệnh tôi không thích có người ở bên cạnh nhìn, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của tôi về tình trạng của bệnh nhân.”
“Vậy anh hướng dẫn sinh viên thực tập kiểu gì?” Giọng nói của Tần Phong cũng sắp đóng băng.
Thời Tu Tề nhìn anh rồi chậm rãi đáp: “Tôi chưa từng hướng dẫn sinh viên thực tập.”
Thấy bầu không khí căng thẳng kỳ lạ giữa hai người, Giang Mộ Tuyết vội vàng kéo tay áo Tần Phong: “Tần Phong, anh ra ngoài trước đi, lát nữa xong thì tôi sẽ gọi anh vào.”
Cô đã từng chiêm ngưỡng sự độc mồm độc miệng của Thời Tu Tề rồi, cô không cho rằng cứ tiếp tục thế này thì Tần Phong sẽ chiếm được lợi thế.
“Được, vậy tôi chờ ở bên ngoài, có chuyện gì nhất định phải gọi tôi.”
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”
Anh cũng không thử nghĩ xem, ngoài anh ra thì cô còn có thể gọi ai được nữa.
Tần Phong thấy cô gật đầu lia lịa, không nhịn được đưa tay vén những sợi tóc trước trán giúp cô rồi mới quay người đi ra ngoài.
Trong phòng khám, Thời Tu Tề rời khỏi chỗ đi đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, đột nhiên anh ta tạo tư thế nửa quỳ khiến Giang Mộ Tuyết giật nảy mình.
Thấy phản ứng của cô, Thời Tu Tề bèn nhếch miệng cười: “Phản ứng này của cô là sợ tôi ăn cô đấy à?”
Giang Mộ Tuyết không trả lời, chỉ thấy Thời Tu Tề đột nhiên đưa tay cầm lấy mắt cá chân của cô. Giang Mộ Tuyết vô thức co chân về phía sau nhưng lại chậm hơn Thời Tu Tề một bước.
Thời Tu Tề nắm chặt chân cô rồi nhíu mày: “Làm sao thế này, sao lại nghiêm trọng hơn lần trước thế?”
Giang Mộ Tuyết không thoải mái khi bị anh ta nắm chân, nhớ lại lúc Tần Phong bôi thuốc cho cô cũng cầm chân cô như thế này nhưng cô cũng đâu có cảm thấy không thoải mái.
“Không cẩn thận…” Giang Mộ Tuyết trả lời.
“Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Cô Giang, hình như người bạn trai này của cô không làm hết trách nhiệm thì phải.”
“Là tự tôi làm, không liên quan đến người khác.” Dứt lời, Giang Mộ Tuyết muốn rút chân về nhưng lại bị Thời Tu Tề giữ chặt: “Đừng cử động, nếu không lát nữa lại thêm vết thương mới chỉ khổ cô thôi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, người đàn ông độc miệng này bị sao vậy nhỉ, sao hôm nay ăn nói dễ nghe thế?
Thời Tu Tề nhìn mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết rồi dùng tay nắn nắn vào chỗ bị sưng lên, thấy Giang Mộ Tuyết không có phản ứng gì mới đứng lên.
“Chỉ là đụng vào chỗ bị trẹo trước đây làm tụ máu thôi, về nhà lấy túi đá chườm rồi dùng thuốc xoa bóp, tốt nhất là tuần này không nên xuống đất đi lại.”
“Một tuần không thể xuống đất đi lại ư?” Giang Mộ Tuyết nhíu mày.
Thời Tu Tề nhìn cô: “Công việc của bạn trai cô quá bận không có thời gian chăm sóc cô à?”
Giang Mộ Tuyết cảm thấy kỳ lạ, chuyện này thì có liên quan gì đến bạn trai?
“Hoặc là cô Giang có thể suy nghĩ đến chuyện đổi một người bạn trai khác, tôi rất chuyên nghiệp, cũng có nhiều thời gian.”
“Anh có ý gì?”
“Cô Giang, tôi vừa tỏ tình với cô một cách rất nghiêm túc đấy.”
…
Giang Mộ Tuyết nhìn Thời Tu Tề, Thời Tu Tề cũng nhìn Giang Mộ Tuyết, hai người cứ duy trì trạng thái yên lặng như thế trong trọn vẹn năm phút.
“Anh uống nhầm thuốc à?” Cuối cùng Giang Mộ Tuyết mới vất vả phun ra được một câu. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Tôi biết là có hơi đường đột, tuy ngoại hình của cô không đủ hoàn hảo, trình độ cũng không phải là cao siêu và vẫn còn kém xa hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã không khống chế được bản thân đem lòng cảm mến cô. Vốn là định vài bữa nữa sẽ lại tới tìm cô nhưng hôm nay lại gặp cô ở đây, tôi cảm thấy tôi phải nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng mình…”
“Dừng ngay!”
Giang Mộ Tuyết cảm thấy hay là để cô bị sét đánh luôn đi cho rồi!
Gì mà ngoại hình của cô không đủ hoàn hảo, trình độ không đủ cao siêu?
Giang Mộ Tuyết hít sâu vài hơi mới có thể ngăn không cho bản thân mình tức chết.
“Bác sĩ Thời này, tôi đoán trước đây anh chưa yêu bao giờ đúng không?”
Thời Tu Tề nhìn cô, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
Thảo nào lại làm ra chuyện tỏ tình như “tự thiêu” thế này, vậy nên đàn ông thật sự không nên độc miệng đâu, đúng là đáng sợ quá mà!
“Anh biết thế nào là ‘chủ cô sinh’ không?”
Thời Tu Tề nhíu mày nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Chủ cô sinh tức là chủ định sẵn là sẽ cô độc cả đời, vừa nãy đột nhiên bác sĩ Thời khiến tôi nhớ lại cụm từ này.” Giang Mộ Tuyết lạnh mặt.
“Cách thức từ chối của cô Giang thật khác biệt.”
Nhưng Thời Tu Tề cũng không lấy làm bất ngờ, hơn nữa kiểu từ chối mang theo “lời nguyền” kiểu này lại khiến anh ta cảm thấy thú vị.
“Tần Phong.” Giang Mộ Tuyết gọi với ra ngoài, cô cảm thấy cô không thể tiếp tục ở lại đây được nữa!
Tần Phong lập tức đẩy cửa đi vào, trước khi được Tần Phong bế lên, Giang Mộ Tuyết đột nhiên nói với Thời Tu Tề một câu: “Bác sĩ Thời, nể tình anh đã khám cho tôi hai lần, tôi cho anh một kiến nghị nhé. Lần sau nếu lại gặp được người mình cảm mến thì đừng nói ra những lời giống như hôm nay, nếu không, không những cô ấy không đồng ý mà rất có thể còn trực tiếp tố cáo anh để anh phải đến phòng cấp cứu làm việc đấy.”
“Vậy tôi phải làm thế nào?” Thời Tu Tề nhìn bóng lưng hai người.
Giang Mộ Tuyết dựa vào người Tần Phong rồi buột miệng: “Bớt nói đi, đọc sách nhiều lên.”
Mãi cho đến khi ra khỏi phòng khám, Tần Phong mới lên tiếng hỏi Giang Mộ Tuyết: “Thời Thu Tề tỏ tình với em à?”
“Đúng rồi đó…”
Tần Phong cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đột nhiên giật giật, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Tuyết: “Anh không biết là đáng sợ thế nào đâu, từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa thấy ai tỏ tình như thế hết! Đàn ông độc miệng đúng là quá đáng sợ!”
Rõ ràng Tần Phong cảm thấy bản thân còn hơi tức giận nhưng lúc này lại bình thường trở lại rồi, may mà anh không độc miệng.
“Anh ta nói gì?”
Giang Mộ Tuyết bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn Tần Phong: “Tần Phong, bạn bè với nhau, tôi nghiêm túc hỏi anh một câu nhé, anh cảm thấy tôi có đẹp không? Phẩm cách thế nào?”
Tần Phong nghiêm túc quan sát Giang Mộ Tuyết một lượt: “Em rất xinh đẹp.”
Ngoại hình của Giang Mộ Tuyết cực kỳ xinh đẹp, nếu không trước đây cũng sẽ không được bộ phận quan hệ công chúng nhận vào làm.
“Tính cách cũng tốt.”
Chỉ trừ một vài lúc nói chuyện với anh mà chẳng nể nang gì, nhưng nửa câu sau Tần Phong không nói ra.
Nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết không còn nghi ngờ gì nữa mà lập tức lựa chọn tin tưởng!
“Đúng rồi, trưa nay anh nói tôi không cần phải nghỉ việc là có ý gì vậy?”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời đã nghe thấy có người gọi phía sau lưng: “Tiểu Phong…”
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết quay người lại thì nhìn thấy một bác sĩ nam trẻ tuổi đang chạy về phía mình. Giang Mộ Tuyết thấy bác sĩ nam ấy đẹp trai ngời ngời thì không khỏi nghĩ bụng, chẳng lẽ bệnh viện này tuyển người dựa vào ngoại hình sao?
“Cậu.” Tần Phong gọi.
Cậu?
Hai mắt của Giang Mộ Tuyết sắp rơi ra ngoài mất rồi, trông bác sĩ nam này còn nhỏ tuổi hơn cả Tần Phong nữa đó.