Thiên Trường Chi Cửu

Chương 220: Tôi là trẻ mồ côi, không có người thân gì hết




Phía Tài chính Thiên Nhiên vừa kết thúc cuộc họp sáng thì nhận được điện thoại của Tạ Lan Doãn. Vì quyền đại diện của Dầu khí Tông Húc bị Năng lượng Viễn Thông bao trọn gói trong thời gian dài nên Tông Húc càng ngày càng ỷ lại vào họ. Mấy năm qua, Năng lượng Viễn Thông cậy vào vị trí đại diện độc quyền của mình đã gây áp lực cho Tông Húc không ít lần, không ngừng nâng giá chiết khấu.

Bên phía Tông Húc đã sớm nghĩ đến việc tìm đối tác ủy quyền mới, đúng lúc này Tài chính Thiên Nhiên tìm đến cửa, tình cờ có chung ý tưởng với Tông Húc. Nhưng vấn đề ở chỗ Tài chính Thiên Nhiên vẫn còn thua kém Viễn Thông về kinh nghiệm, sau khi Tạ Lan Doãn đề cập chuyện này với Tạ Trường Thanh, Tạ Trường Thanh vẫn chưa đưa ra được một câu trả lời chắc chắn nào.

Mãi cho đến sáng hôm nay, Tạ Trường Thanh mới gọi Tạ Lan Doãn vào phòng làm việc của mình, đưa ra điều kiện để Tài chính Thiên Nhiên có được giấy ủy quyền: Trong thời gian tới, Tài chính Thiên Nhiên phải giao dịch thành công một bản hợp đồng tương lai đối với các sản phẩm chính.

Thẩm Thiên Trường đồng ý điều kiện của Tạ Lan Doãn. Sau khi cúp máy, cô lại gọi Trần Tử Nhiễm và Ninh Trạch Tây vào họp, quyết định các sản phẩm giao dịch, thời gian và giá cả đưa vào thị trường.

Đến trưa, Hà Tịch, Triệu Duệ và Tôn Hinh Vũ lại cầm hồ sơ của các ứng viên đã vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên của bộ phận hợp đồng giao ngay đến, mấy người bọn họ di chuyển đến phòng họp rồi nghiêm túc xem đến tận chiều.

Nhưng mới hơn ba giờ, Trần Tử Nhiễm nhận được điện thoại báo rằng ông ngoại đột ngột ốm nặng phải nhập viện, chỉ đành tan làm sớm rồi vội vàng trở về thành phố Hải.

Mãi cho đến giờ tan làm buổi chiều, mấy người các cô mới coi như đã xem xong đống hồ sơ đó.

Thẩm Thiên Trường giữ lại một bộ hồ sơ trong số đó, chỉ giữ một mình Hà Tịch ở lại rồi đẩy bộ hồ sơ mình đã nhìn trúng đến trước mặt anh ta.

“Giám đốc Hà, không cần biết kết quả phỏng vấn lại ra sao, bằng giá nào tôi cũng phải giữ người này ở lại, anh cảm thấy có vấn đề gì không?”

Hà Tịch liếc mắt nhìn cái tên ghi trên hồ sơ, là một nam sinh mới tốt nghiệp, đeo một cái kính rất dày gọng đen, mặt hiền như khúc gỗ. Nhưng bất ngờ là biểu hiện của cậu ta trong vòng phỏng vấn đầu tiên khá tốt cho nên Hà Tịch vẫn có chút ấn tượng với cậu ta.

Nhưng nhân viên được tuyển dụng vào Tài chính Thiên Nhiên trong đợt này có nhiệm vụ rất nặng nề, Hà Tịch vốn không muốn đào tạo người mới, tuy rằng lương của người mới khá thấp nhưng cần nhiều thời gian đào tạo, mà anh ta thì lại muốn Tài chính Thiên Nhiên đi vào quỹ đạo trong thời gian ngắn nhất, cố gắng khiến Tài chính Thiên Nhiên sớm ngày bước vào một tầng lớp tốt hơn.

“Giữ lại một người mới cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến bộ phận hợp đồng giao ngay, nhưng lần này tôi chỉ định tuyển những người có kinh nghiệm phong phú, người mới mà vào có thể sẽ không theo kịp tiến độ làm việc, ý chí có thể sẽ bị đả kích.”

Thẩm Thiên Trường cũng không bất ngờ trước phản ứng của Hà Tịch, cô mỉm cười: “Tạm thời cứ để cậu ta rèn luyện ở bộ phận hợp đồng giao ngay của anh mấy tháng, nếu thật sự không được thì lại chuyển cậu ấy đi sau.”

Lần này Hà Tịch cảm thấy hơi bất ngờ, dường như Thẩm Thiên Trường đã quyết tâm muốn cho nam sinh này đi cửa sau rồi thì phải: “Xin lỗi vì mạo muội hỏi câu này, cậu ta là họ hàng thân thích của Tổng Giám đốc Thẩm sao?”

Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Giám đốc Hà, tôi là trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích.”

Ý thức được bản thân không cẩn thận chạm vào vết thương lòng của người khác, Hà Tịch vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Thẩm, tôi không biết…”

“Không sao, Giám đốc Hà, chuyện này tạm thời đừng cho Tổng Giám đốc Tiểu Trần biết, coi như tôi nhờ cậy anh nhé.”

“Được, tôi hiểu.”



Nói chuyện với Hà Tịch xong, Thẩm Thiên Trường trở về phòng làm việc của nhóm nghiên cứu, không ngờ Ninh Trạch Tây vẫn chưa về. Thẩm Thiên Trường nhìn Ninh Trạch Tây vẫn đang vùi đầu vào công việc, trong lòng cũng bất giác cảm thán, từ sau khi Ninh Trạch Tây đến, lượng công việc của cô đã được giảm bớt đi rất nhiều.

Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi: “Đàn anh vẫn chưa về sao?”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường, Ninh Trạch Tây ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính: “Ừ, anh có một đàn anh đang làm việc ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong, anh ấy vừa gửi cho anh một ít tài liệu về khô dầu hạt cải(*)(1), xem xong anh mới về.”

(1) (*) Khô dầu hạt cải: Là là một sản phẩm phụ của ngành công nghiệp sản xuất nhiên liệu sinh học từ hạt cải dầu. Phụ phẩm này đã và đang ngày càng được sử dụng rộng rãi trong ngành chế biến thức ăn gia súc.

Sáng nay mấy người các cô đã quyết định chọn khô dầu hạt cải của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Phong làm sản phẩm giao dịch ngắn hạn trên sàn giao dịch tương lai trong hai tuần tới.

Thẩm Thiên Trường nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi và đôi mắt cũng đã bắt đầu vằn tia máu của Ninh Trạch Tây, hiển nhiên là gần đây anh ta ăn ngủ không được tốt. Trước đó cô gần như đã gửi toàn bộ số liệu mà cô đã thống kê được trong bốn năm qua cho Ninh Trạch Tây, có thể tưởng tượng được lượng công việc cần phải làm nếu muốn tiêu hóa hết được nhiều tài liệu như thế.

“Anh gửi qua cho em một ít đi.”

“Anh cũng đang muốn làm thế đây.” Ninh Trạch Tây cười.

Thẩm Thiên Trường ngồi trước máy tính, nhận tài liệu mà Ninh Trạch Tây gửi cho. Hơn ba mươi phút sau, chuông điện thoại của cô vang lên, vừa liếc thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô mới chợt nhớ ra hai chiếc tấm vé xem phim nhận được lúc sáng. Cô không khỏi thầm mắng mình một câu, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.

Phim điện ảnh chiếu lúc bảy giờ tối, bây giờ đã gần sáu giờ rồi, trừ thời gian ăn tối nữa, có lẽ sẽ muộn mất thôi.

Thẩm Thiên Trường chào tạm biệt Ninh Trạch Tây rồi vội vàng tắt máy tính, vừa ra khỏi phòng làm việc vừa bắt máy: “Lục Chi Cửu…”

Lúc Ninh Trạch Tây nghe thấy ba chữ này rồi quay đầu ra nhìn thì chỉ thấy bóng dáng Thẩm Thiên Trường biến mất ở ngoài cửa phòng làm việc, anh ta nhìn chằm chằm cửa mấy giây, mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy Thẩm Thiên Trường nữa mới chậm rãi quay đầu lại tiếp tục xem tài liệu.

Thẩm Thiên Trường vào thang máy ấn nút xuống tầng một, cô thầm nghĩ dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, phải đến nhà họ Lục với Lục Chi Cửu, không đi xe của mình cũng không sao.

Ra đến cửa, cô lại không nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đâu. Cô quét mắt khắp xung quanh, phát hiện anh đang đỗ xe ở chỗ được quy định bên lề đường, nhưng anh không ngồi trong xe đợi như mọi lần mà đứng ở bên cạnh xe.

Trước giờ thành phố Vân vẫn luôn nhanh tối. Lúc này đèn đường đã sáng, ánh đèn màu hoàng hôn chiếu xuống người Lục Chi Cửu, một tay anh đút túi quần, tay còn lại buông thõng, ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy được một nửa, vẻ mặt bình thản. Mãi cho đến khi nhìn thấy Thẩm Thiên Trường ở phía xa đang bước về phía mình, anh mới nhếch miệng tạo thành một đường cong hoàn hảo rồi đưa điếu thuốc lên hút.

Thẩm Thiên Trường cũng nở nụ cười, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lục Chi Cửu.

Làn khói màu trắng được anh nhả phả ra lập tức tản ra, che phủ lên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Lục Chi Cửu, khiến nó trở nên mơ hồ.

Nhìn một loạt động tác của Lục Chi Cửu, trái tim của Thẩm Thiên Trường cũng không nhịn được mà rung động, ôi nam tính quá đi mất!

Nhưng cô lập tức tắt nụ cười, bước thẳng đến cạnh xe, mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ.

Lục Chi Cửu thấy cô không nói gì đã ngồi vào trong xe thì không khỏi nhướng mày, lúc này anh mới dập tắt điếu thuốc rồi ngồi vào ghế lái.

Trong xe, Thẩm Thiên Trường khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục Chi Cửu, vẻ mặt bắt đầu tỏ ra hậm hực.

Lục Chi Cửu cũng không nói gì, đột nhiên anh nghiêng người về phía Thẩm Thiên Trường, tuy Thẩm Thiên Trường có giật mình nhưng cũng vô thức nhắm mắt lại.

Cứ đến đột ngột như thế sao?

Mấy giây sau, cho đến khi nghe thấy tiếng khóa an toàn vang lên Thẩm Thiên Trường mới phản ứng lại được. Cô mở mắt nhìn Lục Chi Cửu đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa, lập tức bối rối đến đỏ mặt.

Chẳng phải vừa rồi Lục Chi Cửu muốn hôn cô hay sao…