Lúc hai người chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện thì đột nhiên Thẩm Thiên Trường gọi anh lại. Vốn là cô muốn đi tìm Trần Tử Mặc nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy nói chuyện qua điện thoại là cách tốt nhất. Nếu như trước đây cô chỉ có một mình thì cô có làm gì cũng là quyền tự do của cô, nhưng bây giờ cô yêu Lục Chi Cửu cho nên làm việc gì cô cũng phải suy nghĩ cho anh. Mà kiểu trách nhiệm này được gọi là cam tâm tình nguyện.
Cô nghĩ cô thật sự hết thuốc chữa rồi.
“Trần Tử Mặc, năm triệu tệ trước đây tôi vay anh tôi sẽ trả anh trong thời gian sớm nhất, anh gửi cho tôi số tài khoản đi.”
Trần Tử Mặc yên lặng mấy giây rồi đáp: “Thiên Trường, tuần trước Tần Phong đã đến tìm tôi.”
Tần Phong đến tìm Trần Tử Mặc sao? Có nghĩa là… đại diện cho Lục Chi Cửu?
Chuyện này lại nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Trường.
“Năm triệu đó Lục Chi Cửu đã trả thay cô rồi, còn dùng một lý do mà tôi không thể từ chối.” Giọng nói của Trần Tử Mặc có chút bất lực.
“Anh ấy… không làm khó anh chứ?”
“Cũng không làm khó gì cả, có thể nói là cậu ta đến trả năm triệu tệ mà cô vay, còn tặng tôi một món quà lớn nữa.”
Thẩm Thiên Trường hơi ngại ngùng: “Thật ra cũng vì chuyện này mà tôi và Lục Chi Cửu đã chiến tranh lạnh mấy ngày rồi, chuyện vay tiền anh cũng trở thành chuyện khéo quá hóa vụng.”
Thẩm Thiên Trường nói mãi, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy chua chát.
“Thiên Trường, cô biết đấy, tôi thích cô, nhưng so với Lục Chi Cửu thì tôi cảm thấy thật sự hổ thẹn. Tôi cảm thấy có thể cô và tôi đã đánh giá thấp tình yêu của Lục Chi Cửu dành cho cô rồi.”
Trần Tử Mặc cảm thấy mình bị trúng tà thật rồi, không ngờ lại nói giúp cho “tình địch”.
“Vậy tại sao xin lỗi rồi mà vẫn không được?”
“Mâu thuẫn giữa hai người, có chuyện chỉ cần nói xin lỗi là được, nhưng có chuyện lại không được.”
Thẩm Thiên Trường lại âm thầm thở dài: “Nhưng mọi nỗ lực của tôi vào lúc này đều giống như chẳng có tác dụng gì vậy.”
“Thiên Trường, trên thế gian này có muôn vàn kiểu yêu, hợp với người khác nhưng chưa chắc đã hợp với mình, hai người ở bên nhau có lúc cần phải kiên trì, có lúc lại cần phải thỏa hiệp, nhưng cũng có những lúc lại tự mình đi vào ngõ cụt của chính mình.”
Đến bản thân Trần Tử Mặc cũng không biết những lời này là để khuyên giải Thẩm Thiên Trường hay là dành cho chính mình nữa.
“Cảm ơn anh, Trần Tử Mặc.” Thẩm Thiên Trường như hiểu như không, nhưng cả cô và Trần Tử Mặc đều hiểu rõ sự cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng.
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Trần Tử Mặc, Thẩm Thiên Trường mới đi vào thang máy ở hầm gửi xe, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ toàn là câu nói cuối cùng của Trần Tử Mặc, còn có cả câu Lục Chi Cửu nói với cô nữa: Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc em coi anh là gì?
Rốt cuộc cô coi Lục Chi Cửu là gì? Chỉ là một người mà cô thích thôi sao?
Lục Chi Cửu còn nói với cô là: Thẩm Thiên Trường, vẫn chưa đủ!
Trong giây phút kích động, cô muốn… cô muốn…
Trần Tử Nhiễm vừa mới ra khỏi thang máy thì thấy Thẩm Thiên Trường đi vào công ty, cô cười tươi rồi chạy đến sau lưng Thẩm Thiên Trường. Đang định ôm eo Thẩm Thiên Trường thì cô ấy đột nhiên quay người lại khiến cô giật nảy mình.
“Thiên Trường?” Trần Tử Nhiễm nhíu mày nhìn vẻ mặt hơi khác thường của Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, đột nhiên đưa tay túm chặt cổ tay của Trần Tử Nhiễm đang đứng trước mặt mình: “Tiểu Nhiễm, tớ nghĩ là tớ biết rồi.”
Trần Tử Nhiễm cảm thấy khó hiểu: “Cậu biết gì cơ?”
Nhưng Thẩm Thiên Trường không tiếp lời mà lại bước nhanh về phía thang máy, Trần Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng cô với vẻ nghi ngờ.
“Thiên Trường, cậu đi đâu đấy?”
“Tập đoàn Lục Đạt.”
“Vậy cuộc họp sáng nay phải làm sao đây?” Lúc này đã đến giờ họp rồi mà!
“Cậu, đàn anh và Giám đốc Hà chủ trì trước đi!”
Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa bước nhanh vào trong thang máy, cô nghĩ cô đã biết Lục Chi Cửu muốn gì rồi! Người đàn ông ngốc nghếch này, cứ phải dùng cái cách hành hạ người khác như thế này mới được hay sao?
Thẩm Thiên Trường vừa ra khỏi thang máy đã gọi thẳng cho Lục Chi Cửu nhưng mãi không có người nghe, cô lại gọi cho Tần Phong.
Tần Phong cũng không nghe, nhưng lại gửi lại cho Thẩm Thiên Trường một tin nhắn: [Cô Thẩm, chúng tôi đang có cuộc họp buổi sáng.]
[Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, anh nói với Lục Chi Cửu là bây giờ tôi sẽ xuất phát từ cao ốc Thiên Diệp, mười lăm phút nữa sẽ có mặt ở Tập đoàn Lục Đạt, tôi muốn gặp anh ấy.]
[Được, cô Thẩm cứ đi thẳng lên tầng thượng, tôi sẽ nói với bảo vệ để cô lên.]
Thẩm Thiên Trường không xuống lấy xe mà trực tiếp chạy bộ đến Tập đoàn Lục Đạt, giống như phải đi từng bước trên con đường này mới có thể thể hiện được sự trịnh trọng của cô, nhưng bước chân cô lại nhanh đến mức cô không làm chủ được nữa, cuối cùng biến thành chạy bộ.
Rõ ràng những ngày bình thường phải mất mười lăm phút nhưng hôm nay cô chỉ mất có bảy phút là đã có thể đến Tập đoàn Lục Đạt rồi.
Cô thuận lợi đi thẳng lên tầng thượng, Tần Phong đang đợi cô ở cửa thang máy.
Cô vịn tay vào tường thở hồng hộc: “Trợ lý Tổng Giám đốc Tần… để tôi… để tôi… ổn định lại trước đã…”
Tần Phong nhìn dáng vẻ của Thẩm Thiên Trường thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Cô Thẩm đi từ đâu tới đây vậy?”
“Chạy bộ từ cao ốc Thiên Diệp qua đây… Lục Chi Cửu, anh ấy đang ở đâu?” Thẩm Thiên Trường lau mồ hôi trên trán rồi hỏi.
“Chạy bộ từ cao ốc Thiên Diệp qua đây… Lục Chi Cửu, anh ấy đang ở đâu?” Thẩm Thiên Trường lau mồ hôi trên trán rồi hỏi.
“Trong phòng làm việc Tổng Giám đốc.”
Tần Phong cảm thấy Lục Chi Cửu đúng là loại người nói một đằng làm một nẻo điển hình, rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của Thẩm Thiên Trường nhưng sau khi cô nói cô muốn đến đây thì lại dứt khoát cho tan họp sớm.
“Được, cảm ơn anh.”
Thẩm Thiên Trường đứng thẳng người rồi chậm rãi đi vào phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Cô đi đến cửa, sau khi hít sâu mấy hơi bình ổn lại hơi thở mới đẩy cửa bước vào.
Tần Phong thấy cô đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc thì mỉm cười, anh thầm nghĩ, có lẽ cuộc họp sáng ngày mai sẽ không quá khó khăn nữa rồi.
Thẩm Thiên Trường đi vào, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cũng không vội vàng bước tới mà lại đứng dựa vào cửa nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc. Lúc này anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt của anh đen láy như hồ nước sâu không thấy đáy, bình tĩnh không một gợn sóng.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh rồi chậm rãi mở lời: “Lục Chi Cửu, anh biết được bao nhiêu về quá khứ của em?”
Nhưng không đợi anh đáp lời, cô đã nhìn đi chỗ khác rồi tự nói một mình: “Em nghĩ những chuyện em trải qua ở nhà họ Thẩm anh đều biết rồi, vậy trước khi đến nhà họ Thẩm…”
“Thẩm Thiên Trường, nếu như anh nói là toàn bộ thì sao?” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Chi Cửu nhìn thẳng vào Thẩm Thiên Trường.
Toàn bộ?
Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ kinh ngạc, anh biết… toàn bộ sao?
“Vậy bây giờ, những chuyện em đang làm bây giờ, có phải anh cũng biết rồi đúng không?”
Những chuyện cô đang làm bây giờ, tại sao cô nhất định phải rời khỏi nhà họ Thẩm, tại sao cô nhất định phải sáng lập nên Tài chính Thiên Nhiên, có phải anh đều biết hay không?
“Thẩm Thiên Trường, đây là lần thứ mấy em đánh giá thấp năng lực của bạn trai em vậy?”
Nếu thật sự là như thế, vậy có phải việc anh chưa bao giờ thật sự nhúng tay vào chuyện cô muốn làm đã thể hiện anh hiểu tất cả những gì cô đang nghĩ không?
Anh tôn trọng cô, nhưng lúc cần giúp đỡ nhất cô lại đi nhờ cậy người khác.
Thẩm Thiên Trường lại âm thầm thở dài, cô bước từng bước đến trước mặt anh.
“Lục Chi Cửu, cho em giấy ủy quyền của Dầu khí Tông Húc đi, em nghe nói quan hệ hợp tác giữa Tập đoàn Lục Đạt với nước M và nước S rất mật thiết, anh có đường tắt nào không, lấy giúp em giấy ủy quyền dầu khí trong nước của hai nước đó được không?”
Lục Chi Cửu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước sâu không thấy đáy của anh cuối cùng cũng bắt đầu gợn sóng, vẻ u ám trên khuôn mặt anh cũng dần tan biến, giống như bầu trời sau cơn mưa vậy, đến cả nụ cười trên khóe môi cũng đã ấm áp lên nhiều.
“Cô gái của anh, cũng may là em không để anh phải đợi quá lâu.”
Năm ngày qua anh cũng đâu có vui vẻ gì.
Thẩm Thiên Trường nhìn nụ cười tựa như ánh nắng, như gió mát, như mưa rào, như khói sương ấy của anh, hóa ra trong lúc vô tình đã tưới đẫm trái tim cô.
Người đàn ông này dùng cách chiến tranh lạnh năm ngày để ép cô hiểu ra anh thật sự muốn gì.
Điều mà anh muốn không phải là lúc nào cô cũng phải vạch rõ mối quan hệ giữa nam và nữ, anh muốn cô có thể thật sự coi anh là chỗ dựa, thậm chí có những chuyện cô muốn hoàn thành, chỉ cần cô mở lời, anh sẽ bất chấp tất cả mà làm cho cô.
Hóa ra câu nói “Anh cam tâm tình nguyện bị em lợi dụng” không phải chỉ là nói chơi.
Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu anh đã nói rồi, thứ anh cần không chỉ là câu “em thích anh”.
Con đường này cô đã đi một mình quá lâu rồi, cô không biết hóa ra vẫn còn một người có thể cùng cô chia sẻ ngọt bùi, Lục Chi Cửu dùng cách này để nói cho cô biết một điều: Thẩm Thiên Trường, em còn có anh.
Vậy nên, một người kiêu ngạo như Lục Chi Cửu sao có thể cho phép bạn gái mình đi nhờ người đàn ông khác giúp đỡ được.
Nhưng cô lại đi vào ngõ cụt “tự cho mình là đúng”, bỏ anh ở bên ngoài.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng nở nụ cười, hai mắt cũng cay xè đi, lúc nói chuyện còn hơi nghẹn ngào: “Lục Chi Cửu, có phải em cũng có thể biết quá khứ của anh không?”
“Nếu như em muốn.”
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu hít sâu một hơi, cố chịu đựng sự chua xót trong lòng: “Được, Lục Chi Cửu, anh có thể đợi em thêm một chút không?”
Đợi em làm xong mọi thứ, đợi em rửa sạch mọi tiếng oan.
“Thẩm Thiên Trường, anh chỉ đợi em.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, giọng nói của cô hơi run rẩy: “Lục Chi Cửu, em vẫn còn một thỉnh cầu, anh có thể nhắm mắt lại được không?”
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Lục Chi Cửu vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc anh nhắm mắt lại ấy, Thẩm Thiên Trường đưa tay lau nhanh giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Thật may, người đó là anh, Lục Chi Cửu.
Đôi mắt cô đã không còn nước mắt nữa mà chỉ còn lại ý cười: “Để anh không phải chờ đợi quá lâu, em đi về làm việc đây.” Thẩm Thiên Trường nói rồi quay người đi.
Còn chưa ra đến cửa, đột nhiên cô bị kéo mạnh lại, va vào lồng ngực của người đàn ông phía sau.
“Thẩm Thiên Trường, những ngày qua em nợ anh, chỉ thế này mà đã coi là bồi thường xong rồi à?”
Lục Chi Cửu nhẹ giọng cười: “Xem ra cô Thẩm đang cần một thầy giáo.”