Cũng bởi vì mấy hôm nay luôn bận chuyện công ty nên gần như ngày nào cô cũng tăng ca. Do chung cư gần công ty nên gần như cô luôn ở chung cư, cho nên trừ sáng thứ hai thì thật ra đã mấy ngày rồi cô không gặp Lục Chi Cửu.
[Ừ.]
Bất ngờ là Lục Chi Cửu lại trả lời lại, nhưng chỉ là một chữ không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Thẩm Thiên Trường cười khổ, sau một hồi ngẩn người, nhân viên phục vụ đến thông báo Tạ Lan Doãn đã đến rồi, Thẩm Thiên Trường mới vội vàng cất điện thoại.
Nhân viên phục vụ mở cửa, một cô gái tóc dài uốn xoăn đi vào. Cô ấy mặc một bộ vest đen trắng kinh điển của hãng OL, đường nét khuôn mặt không quá xuất chúng nhưng rất ưa nhìn, chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn gót nhọn, toàn thân toát ra khí chất nữ doanh nhân thành đạt.
Trần Tử Nhiễm nhất thời không thể tin cô gái trước mặt và Tạ Lan Doãn yếu ớt luôn bị Tạ Yến bắt nạt thời cấp ba lại là cùng một người, cô hơi sững người. Tạ Lan Doãn thì nở nụ cười trước, hai má lúm hạt gạo bên khóe miệng rất sâu, hơi không hợp với khí thế mà cô ấy toát ra lúc không cười.
“Trần Tử Nhiễm, bao nhiêu năm không gặp, cậu vẫn giống như trước đây.”
Nghe thấy Tạ Lan Doãn gọi, cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng bừng tỉnh: “Tạ Lan Doãn, cậu thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra luôn đấy.”
Tạ Lan Doãn ngồi xuống phía đối diện hai người, Trần Tử Nhiễm bèn gọi phục vụ đem menu lên.
Trần Tử Nhiễm gọi món thật kỹ, đến lúc gọi đồ uống, cô nhìn Tạ Lan Doãn rồi dùng ánh mắt ra hiệu: “Uống một chút không?”
Tạ Lan Doãn đồng ý một cách thải mái: “Được thôi.”
Trần Tử Nhiễm bèn gọi hai chai rượu vang theo sở thích, xã giao vì công việc chắc không có ai mắng cô đâu đúng không?
Gọi xong đồ ăn, đưa menu cho phục vụ xong, Trần Tử Nhiễm mới nhớ ra là quên chưa giới thiệu Thẩm Thiên Trường với Tạ Lan Doãn.
“Quên chưa giới thiệu với cậu, đây là Thẩm Thiên Trường, là bạn thân nhất của tôi lúc học đại học.”
Từ lúc bước vào Tạ Lan Doãn đã thấy ngoại trừ Trần Tử Nhiễm còn có một người khác nữa, cô biết ngay đây không phải là buổi gặp mặt bạn bè đơn giản. Nhưng lúc cô bị bắt nạt thời học cấp ba, Trần Tử Nhiễm là người duy nhất ra tay trợ giúp, tuy là dùng biện pháp ngu ngốc lấy cứng đối cứng, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn cảm thấy kính phục và cảm kích Trần Tử Nhiễm.
Đặc biệt là từ sau khi Tạ Yến bị Trần Tử Nhiễm đánh, tuy rằng bị đánh đến mức gãy mũi nằm viện hơn một tháng nhưng anh ta lại bất ngờ không làm ầm lên, thậm chí có lúc công khai, có lúc âm thầm bật đèn xanh với Trần Tử Nhiễm rất nhiều lần, đến nỗi cuộc sống của cô cũng trở nên dễ thở hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian đó, Tạ Lan Doãn còn nghi ngờ Tạ Yến mắc hội chứng Stockholm. Sau khi ra viện, anh ta thường xuyên xuất hiện ở những nơi có Trần Tử Nhiễm, nhìn Trần Tử Nhiễm rồi cười ngây dại.
Lúc đó Trần Tử Nhiễm thật sự giống như một mặt trời nhỏ, đi đến đâu cũng có thể tỏa ra ánh hào quang, Tạ Yến chỉ là người không có gì đặc biệt trong vô số người theo đuổi Trần Tử Nhiễm lúc bấy giờ mà thôi.
“Cô Thẩm, nghe danh đã lâu.” Tạ Lan Doãn cười với Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường vì Lục Chi Cửu mà lên hotsearch mấy lần, Tạ Lan Doãn cũng có nghe loáng thoáng.
“Chào cô Tạ, để cô chê cười rồi.” Thẩm Thiên Trường cười ngại ngùng.
Hai người làm quen với nhau xong, Trần Tử Nhiễm và Tạ Lan Doãn hàn huyên thêm mấy câu thì thức ăn cũng được đưa lên.
Ba người ăn cơm, vì Thẩm Thiên Trường còn phải lái xe nên chỉ có Trần Tử Nhiễm và Tạ Lan Doãn uống rượu. Mới uống được vài ly, khuôn mặt của Tạ Lan Doãn cũng hơi đỏ lên: “Trần Tử Nhiễm, hôm nay cậu gọi tôi đến đây chắc không phải chỉ là bạn bè gặp mặt nói chuyện suông thôi đúng không?”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Lan Doãn ra nước ngoài du học, nghe nói Trần Tử Nhiễm đến thành phố Noãn, từ đó hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Lúc nhận được điện thoại của Trần Tử Nhiễm, Tạ Lan Doãn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vì Trần Tử Nhiễm từng bênh vực cô hồi cấp ba nên cô đã đồng ý gặp mặt.