Nửa năm sau, Tập đoàn Trừng Phong giải quyết được vấn đề vốn đầu tư, Trần Tử Mặc muốn mua lại cổ phần trong tay Tập đoàn Lục Đạt nhưng lại bị Tập đoàn Lục Đạt chối ý.
Lần hợp tác này là hai tập đoàn bí mật tiến hành, rất ít người biết, thậm chí bản thân Lục Chi Cửu cũng không lộ diện, toàn bộ quá trình đều là Tần Phong ký kết với Trừng Phong.
Cho nên, khoảng cách giữa hai lần gặp mặt của hai người đã sắp nửa năm rồi.
Tần Phong đi đến trước bàn làm việc của Trần Tử Mặc, đặt thẳng một tấm chi phiếu lên bàn: “Tổng Giám đốc Trần, đây là năm triệu, số tiền mà cô Thẩm vay anh nay trả lại cho anh.”
Trần Tử Mặc híp mắt nhìn tấm chi phiếu ấy: “Tôi không chấp nhận bất cứ hình thức trả nợ nào ngoài bản thân người vay tự trả.”
Dường như phản ứng của Trần Tử Mặc đã nằm trong dự đoán của Tần Phong, anh cười nhạt: “Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi đã đồng ý với cô Thẩm là sẽ không nhúng tay vào Tài chính Thiên Nhiên, cho nên Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi hy vọng Tổng Giám đốc Trần và cô Thẩm gặp mặt chỉ khi có vấn đề về công việc. Nếu thật sự có nguyên nhân bất đắc dĩ thì Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi cũng sẽ thay cô Thẩm xử lý.”
Mà năm triệu đó rõ ràng là thuộc về chuyện cá nhân.
“Chuyện này e rằng không phải chuyện mà Tổng Giám đốc Lục của các cậu có thể quyết định được đâu.” Trần Tử Mặc lạnh giọng.
Tần Phong không tiếp lời mà lại lấy từ trong túi hồ sơ ra một tập giấy tờ để lên trước mặt Trần Tử Mặc: “Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Trừng Phong, Tổng Giám đốc Trần có thể xem một chút, nếu Tổng Giám đốc Trần đồng ý thì Tập đoàn Trừng Phong có thể dùng giá thấp hơn một nửa so với giá thị trường để mua lại toàn bộ số cổ phần trong tay Tập đoàn Lục Đạt.”
Tần Phong nói xong bèn quay người đi ra ngoài, trước đây Trần Tử Mặc vì muốn Tập đoàn Lục Đạt rót vốn nên mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách bán cổ phần, nay Tập đoàn Lục Đạt chịu mở lời, hơn nữa còn giảm giá một nửa, chẳng khác nào chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, Trần Tử Mặc vốn không có lý do để từ chối.
Trong khoảnh khắc Tần Phong bước chân ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, Trần Tử Mặc đột nhiên lên tiếng: “Tại sao lại bán cho chúng tôi với giá thấp hơn một nửa so với giá thị trường?”
Cho dù Tập đoàn Lục Đạt có bán theo giá thị trường hoặc thậm chí đưa ra giá cao hơn thì chắc chắn Tập đoàn Trừng phong cũng sẽ chấp nhận.
“Bởi vì trong lúc cần giúp đỡ mà người phụ nữ của mình lại đi tìm người đàn ông khác, Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi cảm thấy đây là sự thất trách của mình cho nên mới bỏ tiền mua lấy bài học kinh nghiệm.”
Tần Phong để lại câu nói này, anh thầm nghĩ, nếu Thẩm Thiên Trường biết số tiền mà mình nợ khiến Tập đoàn Lục Đạt tổn thất nhiều như thế có lẽ sau này cũng không dám đi vay tiền ai nữa đâu. Chỉ có điều, giá “bát giấm” này của Tổng Giám đốc Lục của bọn họ thật sự là quá đắt đỏ.
Trần Tử Mặc nhìn theo bóng dáng của Tần Phong, trong lòng không hỏi cười khổ, anh đã vì chuyện 10% cổ phần này mà đàm phán với Tập đoàn Lục Đạt rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả, không ngờ đến cuối cùng nó lại về tay anh chỉ với lý do đơn giản là Lục Chi Cửu muốn dạy dỗ lại Thẩm Thiên Trường.
Mà Lục Chi Cửu lại dùng một lý do anh không thể từ chối để tuyên bố chủ quyền.
Quả nhiên là thương trường, tình cảm chẳng là gì cả.
***
Thứ tư.
Trần Tử Nhiễm và Tạ Lan Doãn hẹn tám giờ tối gặp nhau ở câu lạc bộ Tử Kim.
Bởi vì lấy lý do bạn cũ gặp mặt nên Tạ Lan Doãn đồng ý một cách thoải mái.
Sau khi tan làm, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm cùng nhau ở lại công ty, đợi đến gần giờ hẹn mới từ công ty xuất phát.
Trần Tử Nhiễm cảm thấy buổi tối phải uống rượu cho nên không lái xe mà đi nhờ xe của Thẩm Thiên Trường. Hai người đến địa điểm đã hẹn trước, mỗi người gọi một ly nước cam trong lúc ngồi đợi Tạ Lan Doãn.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, nếu tối nay đàm phán thuận lợi thì có thể sẽ phải về muộn nên cô gửi cho Lục Chi Cửu một tin nhắn, cô cũng không quá mong đợi anh sẽ trả lời lại.
Từ sau hôm tranh cãi với Lục Chi Cửu, trừ cuộc gọi buổi sáng hôm thứ hai thì cô và Lục Chi Cửu đã chiến tranh lạnh ba ngày rồi.