Đột nhiên cô nhớ lại chuyện tối thứ sáu cô đến đón Lục Chi Cửu về, xe cô lái cũng là xe của anh…
Thẩm Thiên Trường dừng xe bên đường rồi lục túi xách… quả nhiên chìa khóa xe của Lục Chi Cửu đang trong túi cô. Vậy hôm đó anh đến nhà họ Lục bằng cách nào? Lẽ nào là gọi quản gia đến đón?
Thẩm Thiên Trường lại quay xe về, lúc cô lái xe vào đến gara thì phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh xe hút thuốc.
Trong trí nhớ của Thẩm Thiên Trường, gần như chưa bao giờ cô thấy Lục Chi Cửu hút thuốc, cô phát hiện ngay cả khi hút thuốc, người đàn ông này cũng đẹp trai đến mức quỷ thần cũng phải đố kỵ.
Cô xuống xe đưa chìa khóa cho anh, Lục Chi Cửu nhận chìa khóa.
“Lục Chi Cửu…” Thẩm Thiên Trường nhẹ gọi tên anh.
Nhưng Lục Chi Cửu lại dập tắt điếu thuốc rồi quay người ngồi vào trong xe, lái xe ra khỏi gara.
Thẩm Thiên Trường đứng sững người tại chỗ rất lâu mới lái xe đến cao ốc Thiên Diệp. Cô vòng đi vòng lại, lúc đến cao ốc Thiên Diệp thì đã sắp muộn giờ làm.
Do cả Hà Tịch và Triệu Duệ đều đến nhận chức vào ngày hôm nay nên cuộc họp sáng nay của Tài chính Thiên Nhiên là lần đầu tiên tề tựu đông đủ tất cả các nhân viên quan trọng của các phòng ban.
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Thẩm Thiên Trường chỉ giữ lại Hà Tịch và Triệu Duệ.
Trong phòng họp chỉ còn lại năm người là Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm, Tống Ngưng Y, Hà Tịch và Triệu Duệ.
“Giám đốc Hà, về vấn đề giấy ủy quyền của Dầu khí Tông Húc, phía anh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Do Thẩm Thiên Trường đã gửi tài liệu liên quan đến vấn đề ủy quyền cho Hà Tịch vào hôm thứ bảy vừa rồi rồi nên cô hỏi thẳng.
Hà Tịch nhíu mày: “Đại lý ủy quyền trong nước lớn nhất của Dầu khí Tông Húc là Năng lượng Viễn Thông, nếu chúng ta tranh thủ trở thành đại lý ủy quyền thì tức là chúng ta đang cạnh tranh với Năng lượng Viễn Thông.”
Nói thật, lúc nhận được bản kế hoạch của Thẩm Thiên Trường, Hà Tịch cũng giật mình, bởi vì anh ta hoàn toàn không ngờ rằng mục tiêu của Thẩm Thiên Trường lại là nhắm thẳng vào xí nghiệp hàng đầu trong ngành như thế.
“Nếu như tỷ lệ chiếu khấu chúng ta nhận thấp hơn Năng lượng Viễn Thông 15% thì khả năng lấy được giấy ủy quyền sẽ cao hơn bao nhiêu?”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Tổng Giám đốc Thẩm, Viễn Thông và Tông Húc đã hợp tác mười mấy năm rồi, bọn họ sẽ không vì chiết khấu 15% đó mà dễ dàng phá hoại mối quan hệ với Tông Húc đâu.”
“Hơn nữa, người phụ trách bộ phận hợp đồng giao ngay của Năng lượng Viễn Thông – Thang Vũ Đình và người phụ trách khu vực phía đông của Dầu khí Tông Húc – Lữ Đông Nguyên còn là vợ chồng…” Tống Ngưng Y ở bên cạnh cũng bổ sung một câu.
Thẩm Thiên Trường hơi nhíu mày: “Có thể bỏ qua người phụ trách khu vực phía đông mà tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo cao cấp của Dầu khí Tông Húc không?”
Hà Tịch và Triệu Duệ nhìn nhau.
“Tổng Giám đốc Thẩm, lúc tôi còn ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân, có nghe nói Chủ tịch của Dầu khí Tông Húc có một cô con gái, tôi cảm thấy có thể thử xem sao…”
Những người còn lại đều nhìn về phía Tống Ngưng Y.
“Chủ tịch Tạ Trường Thanh của Dầu khí Tông Húc có một cô con gái riêng, nhưng sợ bị vợ phản đối nên luôn không dám nhận, có lẽ vì cảm thấy mắc nợ nên Tạ Trường Thanh đã cho cô ta một vị trí trong Dầu khí Tông Húc. Cô con gái riêng này cũng rất biết phấn đấu, không đến nửa năm, vì có thành tích xuất sắc nên đã ngồi lên được vị trí phó Tổng Giám đốc, nhưng sau khi lên được vị trí này lại luôn bị con trai của Tạ Trường Thanh chèn ép khắp nơi, tôi cảm thấy nếu như chúng ta chủ động tìm cô ta thì có khả năng sẽ có cơ hội…”
“Cô đang nói đến Tạ Lan Doãn sao?” Hà Tịch hỏi.
Tống Ngưng Y cười: “’Đúng vậy, xem ra Giám đốc Hà cũng biết.”
“Tạ Lan Doãn? Có phải cô ta học cấp ba ở trường Tư thục Vân Đông không?” Trần Tử Nhiễm đột ngột lên tiếng.
Tống Ngưng Y bị hỏi đến ngẩn người: “Ặc… Tổng Giám đốc Tiểu Trần, chuyện liên quan đến tạ Lan Doãn, tôi mới chỉ biết được một chút khi đến thực tập ở Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân thôi, tôi không tìm hiểu kỹ như thế…”
“Vậy anh trai cô ta thì sao, chính là con trai của Tạ Trường Thanh ấy, anh ta tên là gì?”
“Tên là Tạ Yến.” Triệu Duệ trả lời.