“Tiểu Tuyết.” Tần Phong gọi.
Giang Mộ Tuyết giật mình, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Phong đang đứng ở cửa nhíu mày nhìn cô.
“Tôi thu dọn xong đồ đạc rồi, lát nữa cứ thế về cho nhanh.”
“Cô thế này thì về sao được?”
Giang Mộ Tuyết sững người trước câu hỏi của anh, anh không đưa tôi về sao?
Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, đáy mắt trong suốt đột nhiên hiện lên chút sắc màu.
“Tiểu Tuyết, để tôi chăm sóc cho cô.”
“Hả?”
“Vì tôi nên chân cô mới bị thương, cô bây giờ không thể nào sống một mình được.” Tần Phong giải thích.
Giang Mộ Tuyết lắc chân phải đang bị trẹo rồi cười: “Trước đây tôi từng bị trẹo rồi, dùng nạng hơn một tháng là khỏi, sống một mình không vấn đề gì đâu.”
“Đó là tự cô làm mình bị thương, lần này khác.”
Khác gì?
Tần Phong đi vào thẳng nhà tắm, lấy hết những vật dụng cá nhân của anh ra ngoài.
Giang Mộ Tuyết không hiểu những hành động này của anh, anh lấy đồ dùng của anh ra ngoài làm gì?
Mấy phút sau, Tần Phong lại đi vào: “Tiểu Tuyết, hôm nay cô bị trẹo chân ở nhà tôi, chắc chắn bà nội sẽ thỉnh thoảng đến thăm, cho nên tôi cảm thấy cô cứ ở lại nhà tôi trong khoảng thời gian chân cô bị thương thì hơn, coi như là giúp tôi.”
Giang Mộ Tuyết vẫn duy trì tư thế đứng một chân, những lời này của Tần Phong không phải không có lý nhưng mà trai chưa vợ gái chua chồng, sống kiểu gì đây? Giang Mộ Tuyết nghĩ, nhưng không ngờ lại buột miệng nói ra luôn.
Tần Phong mỉm cười vừa nhã nhặn vừa chân thành: “Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi ở phòng khác, hiện giờ tôi đã chuyển hết đồ dùng cá nhân của tôi sang nhà tắm khác rồi, lát nữa tôi sẽ thay chăn ga giường mới, cô ở phòng ngủ chính.
Vừa dứt lời, không đợi Giang Mộ Tuyết trả lời, anh bèn quay người bắt đầu đi thay ga giường.
Giang Mộ Tuyết đứng một chân trong nhà tắm, nhìn vật dụng mình mới thu dọn được một nửa, lúc này cô mới bất giác nhận ra, vừa rồi cô đồng ý rồi sao?
Tần Phong thay ga giường xong bèn quay lại nhà tắm bế Giang Mộ Tuyết về phòng.
Giang Mộ Tuyết phát hiện ra chăn ga mà anh vừa thay có màu hồng nhạt, bên trên còn có họa tiết cánh hoa anh đào, cô nhìn xuống đôi dép lê màu hồng dưới chân mình rồi bất giác liếc sang Tần Phong, không ngờ người đàn ông này còn có trái tim thiếu nữ như thế.
Giang Mộ Tuyết ngồi bên mép giường nhìn Tần Phong bắt đầu thu dọn quần áo trong tủ.
“Tần Phong, hay là anh cứ đưa tôi về đi, tôi ở đây cũng không được tiện lắm.”
Động tác của Tần Phong chợt khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu nhìn Giang Mộ Tuyết: “Nếu cô cảm thấy không tiện thì tôi có thể đến ở trong một căn chung cư khác của tôi, chỉ là hơi xa công ty, ngày nào tôi cũng phải bỏ thời gian chạy đi chạy lại.”
“Không cần phiền phức thế đâu… vậy thì… vậy thì thôi vậy.” Giang Mộ Tuyết vội vàng từ chối.
Cô nhìn mắt cá chân của mình, không mất mười ngày nửa tháng thì không thể nào khỏi được.
“Tần Phong, vậy lát nữa anh đưa tôi về lấy một ít quần áo để thay nhé.”
Thấy Giang Mộ Tuyết thỏa hiệp, cuối cùng Tần Phong cũng thở phào, anh ôm quần áo đã được thu dọn xong rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt anh sáng ngời tràn đầy ý cười dịu dàng: “Được.”
***
Tuy đã mất ngủ hai đêm liền nhưng sáng thứ hai Thẩm Thiên Trường vẫn dậy rất sớm, vừa mới lái xe từ Cẩm Viên đến công ty thì điện thoại của cô đã đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên xem, bàn tay không khỏi run rẩy, bởi vì người gọi đến là Lục Chi Cửu. Cô hít sâu một hơi rồi bắt máy: “Lục Chi Cửu…”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất lạnh lùng: “Thẩm Thiên Trường, em đang trên đường đến công ty à?”
“Vâng.”
“Chìa khóa xe của anh đang ở chỗ em.”
Thẩm Thiên Trường sững người, tối hôm qua Lục Chi Cửu về rồi sao?