Thiên Trường Chi Cửu

Chương 204: Cảm giác được người khác che chở




Hai người lại quay lại sảnh chờ khám, tuy vừa mất thời gian đến khoa cấp cứu nhưng khi về đến sảnh chờ vẫn chưa quá lượt, hai người đợi không bao lâu thì đã được gọi vào rồi.

Dưới sự yêu cầu của Tần Phong, mắt cá chân bị trẹo của Giang Mộ Tuyết được kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, sau khi xác nhận kỹ với bác sĩ xong, anh mới đi mua thuốc rồi bế Giang Mộ Tuyết về.

Về đến chung cư của Tần Phong, không có sự giám sát của bà nội anh, Giang Mộ Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tần Phong đặt cô ngồi lên xô pha sau đó lấy rượu thuốc, đang định ngồi xuống để xoa thuốc cho Giang Mộ Tuyết thì bị cô ngăn lại.

“Tôi tự làm được rồi.” Chân cô bị thương chứ tay đâu có bị thương đâu.

Tần Phong vẫn tạo tư thế nửa quỳ nửa ngồi rồi nhẹ nhàng đặt chân của Giang Mộ Tuyết lên đầu gối mình, sau đó lấy bông thấm rượu thuốc: “Nếu không phải vì tôi thì cô cũng sẽ không bị trẹo chân.”

Giang Mộ Tuyết cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh ngứa ngứa truyền đến từ mắt cá chân. Nhìn người đang cúi đầu nghiêm túc xoa thuốc cho mình, cô phát hiện, tuy rằng lông mày của anh không có dấu vết từng chỉnh sửa nhưng dáng lông mày lại rất đẹp, anh cụp mắt xuống, cô có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng của anh, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt anh nữa.

Đột nhiên Giang Mộ Tuyết nhớ lại cái lần không cẩn thận bị trẹo chân khi học môn bóng bàn từ thời đại học, tuy cũng phải đến bệnh viện kiểm tra mua thuốc nhưng tròn một tháng cô vẫn cắn răng chống nạng đi học. Hoá ra đã lâu lắm rồi cô không được nếm trải cảm giác được người khác che chở.

“Tiểu Tuyết, có lẽ cô lại phải gọi cho Giám đốc Tôn xin nghỉ phép rồi.” Tần Phong đóng nắp chai rượu thuốc lại rồi đứng lên.

Được anh nhắc nhở, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện chân cô như thế này thì không thể nào đi làm được. Haiz, đây đã là lần thứ hai cô xin nghỉ trong tháng này rồi.

Giang Mộ Tuyết cầm điện thoại gọi cho Tôn Nhược Nhã, nói về chuyện chân mình bị thương. Kết thúc cuộc gọi, thấy chân mình đã được bôi thuốc xong, Giang Mộ Tuyết nghĩ cũng nên đi về rồi bèn nói với Tần Phong: “Tần Phong, anh đưa tôi về đi.”

Nhưng Tần Phong lại quay người đi vào bếp: “Mệt mỏi từ sáng đến giờ rồi, ăn chút gì trước đã.”

Giang Mộ Tuyết đã chuẩn bị xong lời từ chối rồi, nhưng thấy Tần Phong đi vào bếp, cô cũng không tiện mở miệng nữa.

Không lâu sau, Tần Phong bưng mấy cái bát và đĩa từ trong bếp lên, anh vẫn không cho cô cơ hội nói mà cứ thế bế cô đến trước bàn ăn.

Giang Mộ Tuyết nhìn mấy món ăn hấp dẫn thì không nhịn được hỏi: “Anh nấu đây sao?”

Tần Phong lắc đầu cười: “Không, là bà nội đem đến.”

Giang Mộ Tuyết hiểu ra ngay, cô biết mà, người biết nấu ăn không thể nào không biết dùng lò vi sóng được.

“Tôi dùng lò vi sóng làm nóng lại rồi, nhiệt độ trung bình, bốn phút.”

Giang Mộ Tuyết mỉm cười vui vẻ: “Anh nhớ rồi à?”

“Tôi từng thử các cách khác nữa, cuối cùng vẫn cảm thấy dùng cách này thức ăn khi đưa ra sẽ ngon nhất.”

“Anh phải biết đây là kinh nghiệm mà tôi đúc kết được qua rất nhiều lần thử nghiệm đấy.”



Hai người ăn xong, Tần Phong thu dọn bát đũa, Giang Mộ Tuyết lại chuẩn bị chào tạm biệt. Cô thử đứng dậy khỏi ghế, dùng chân trái làm trụ, chân phải mới hơi dùng lực mà đã đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.

Tần Phong ra khỏi bếp không nhìn thấy Giang Mộ Tuyết đâu, anh nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi trống rỗng.

Nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng ngủ, trong lòng anh cũng thoải mái hơn một chút. Anh bước nhanh đến trước cửa nhà tắm trong phòng ngủ thì thấy Giang Mộ Tuyết đang đứng bằng chân trái thu dọn đồ đạc trước bồn rửa mặt.