Thiên Trường Chi Cửu

Chương 200: Bà nội bất ngờ đến chỗ tôi ở




Tần Phong đi đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, vẻ mặt của anh hơi bất lực: “Tôi vừa gọi cho cô mấy cuộc nhưng cô không nghe.”

“Tôi vừa mới đi chạy bộ về, không đem theo điện thoại.”

Lúc Giang Mộ Tuyết chạy bộ buổi sáng, để cho thuận tiện cô thường chỉ đem theo một chiếc máy nghe nhạc mp3.

“Tiểu Tuyết, lần này rắc rối rồi.” Tần Phong thở dài.

Giang Mộ Tuyết nhìn anh chăm chú.

“Bà nội bất ngờ đến chỗ tôi ở.” Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, ánh mắt anh rất sáng.

“Trước đây tôi nói hai chúng ta ở chung với nhau, sáng nay bà đến bệnh viện ở cạnh công ty kiểm tra sức khỏe, sau đó đột nhiên đến thăm tôi…”

Giang Mộ Tuyết thấy vành tai của Tần Phong đã đỏ ửng, mí mắt cô giật giật: “Sau đó thì sao?”

Tần Phong lúng túng ho khan: “Tôi nói là cô đi chạy bộ buổi sáng rồi… sau đó tôi gọi điện thoại nhưng cô không nghe, nên tôi chỉ đành tìm đại một lý do để ra ngoài tìm cô.”

Lát sau, Tần Phong đứng chờ khoảng mười phút thì thấy Giang Mộ Tuyết xách một túi đồ xuống. Cô vừa lên xe vừa giải thích: “Tôi thu gom một số đồ dùng cá nhân của tôi đem qua đó xếp tạm.”

Tần Phong hiểu ngay: “Cảm ơn.”

Mãi cho đến khi đến tiểu khu Ngân Hà, Giang Mộ Tuyết mói phát hiện nơi Tần Phong ở và nhà cô không hề tiện đường, tuy cũng không quá xa công ty nhưng rõ ràng là hai hướng khác nhau…

Hai người đi thang máy từ hầm gửi xe lên, cuối cùng dừng ở tầng 12, Tần Phong xách túi giúp Giang Mộ Tuyết, hai người đi đến cửa căn chung cư. Tần Phong đang định mở khóa thì nghe thấy Giang Mộ Tuyết gọi.

“Tần Phong, đợi đã.”

Giang Mộ Tuyết hít sâu một hơi, tuy rằng cô rất thích bà nội của Tần Phong nhưng hành động diễn kịch trước mặt người già như thế này vẫn khiến cô có một chút áp lực, cũng chính vì thích bà của Tần Phong cho nên mới có chút không đành lòng.

“Tiểu Tuyết, thật ra tôi có thể vào giải thích một mình.”

Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, ánh mắt anh sáng ngời, thật ra anh cũng không muốn làm khó cô.

“Mở cửa đi.”

Tần Phong nhìn dáng vẻ “vì đại nghĩa diệt thân” của cô, ý cười ngập tràn trong đáy mắt, lúc quay người mở cửa, anh còn lặng lẽ nở nụ cười gian xảo.

Hai người mở cửa đi vào chung cư, chỉ là một căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách bình thường nhưng nội thất cao cấp hơn nhiều căn chung cư của Giang Mộ Tuyết. Giang Mộ Tuyết không khỏi đỏ mặt khi nhìn giày dép xếp ngay ngắn ngoài cửa, khác hẳn so với căn chung cư bừa bãi lộn xộn của cô.

Tần Phong lấy một đôi dép lê từ tủ giày ra cho cô, Giang Mộ Tuyết nhìn thấy đôi dép màu hồng thì hơi sợ hãi.

Hai người thay dép rồi đi qua cửa huyền quan.

Nhiếp Tòng Nhu đang ngồi trên xô pha, đứng bên cạnh bà là một người đàn ông, nhìn giống như quản gia.

Giang Mộ Tuyết nở nụ cười rồi bước lên phía trước gọi: “Bà nội.”

Nhìn thấy Giang Mộ Tuyết, Nhiếp Tòng Nhu lập tức vui vẻ: “Tiểu Tuyết đấy à, đừng trách bà già này đến làm phiền cuộc sống của thanh niên các cháu, hôm nay bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhớ ra Tiểu Phong ở gần đây nên tiện thể đến thăm các cháu.”

Giang Mộ Tuyết ngồi xuống bên cạnh bà cụ: “Bà nội đến thăm bọn cháu sao có thể gọi là làm phiền được chứ, sức khỏe của bà vẫn tốt chứ ạ?”

“Tốt, tốt lắm, chỉ là đi kiểm tra định kỳ thôi, yên tâm đi, bà còn đang đợi chắt nam chắt nữ của bà đây, cháu và Tiểu Phong cố lên nhé.” Nhiếp Tòng Nhu nắm tay Giang Mộ Tuyết cười.

“Bà, Tiểu Tuyết vừa mới chạy bộ về xong, bà để cô ấy đi tắm trước rồi đã rồi lại ra nói chuyện với bà nhé.” Tần Phong đứng bên cạnh lên tiếng.