Lục Chi Cửu đẩy Thẩm Thiên Trường ra khỏi lòng mình: “Anh còn có công việc phải làm.”
Nói xong bèn quay người về bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu.
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường quay người ra khỏi phòng, Lục Chi Cửu mới ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, sự lạnh lẽo trong mắt ban nãy trở nên hơi u oán. Mấy phút sau, điện thoại của anh nhận được tin nhắn của Tần Phong: [Tổng Giám đốc Lục, năm triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của Thẩm Thiên Ca rồi.]
Lục Chi Cửu đọc lướt qua rồi ấn nút xoá đi.
***
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Trường đến nhà họ Lục thăm ông nội họ Lục như bình thường. Do hôm qua Lục Chi Cửu còn đang giận nên cô cũng không chủ động gọi anh đi cùng, hiện giờ thái độ của ông cụ với cô không được rõ ràng, nếu để ông biết cô và Lục Chi Cửu đang chiến tranh lạnh thì khả năng cao là ông sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Thiên Trường xách theo hộp đồ ăn bổ dưỡng thích hợp cho người già mà Trần Tử Nhiễm đã giới thiệu tự lái xe đến nhà họ Lục.
Đến nhà họ Lục, cô không nhìn thấy bóng dáng ông cụ đâu. Quản gia nói ông cụ đã đến hồ Lân Ba câu cá từ sáng sớm rồi, phải đến trưa mới về.
Thẩm Thiên Trường cũng biết câu cá là chuyện cần phải yên tĩnh nhẫn nại nên cũng không định đi làm phiền ông cụ nữa. Cô ngồi trên xô pha phòng khách xem tin tức tổng hợp trong ngành của tuần trước.
Thứ hai tuần sau, Hà Tịch sẽ chính thức đến nhậm chức, nhưng muốn nắm vững cả bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay to lớn thì phía sau bắt buộc phải có nền tảng vốn đầu tư vững vàng, mà hiện giờ, tài nguyên mảng hợp đồng giao ngay của Tài chính Thiên Nhiên gần như bằng không.
Chỉ cần có đủ vốn đầu tư thì không khó để lấy được giấy ủy quyền của các nhà máy lọc hóa dầu trong nước, nhưng chỉ duy nhất tư cách ủy quyền của Dầu khí Tông Húc là gần như bị Năng lượng Viễn Thông bao trọn gói.
Mà Dầu khí Tông Húc lại là công ty sản xuất các sản phẩm hóa công lớn nhất cả nước, cho nên nói Năng lượng Viễn Thông là xí nghiệp kiểu mẫu trong ngành cũng không quá. Năng lượng Viễn Thông cũng là xí nghiệp làm giao dịch phòng ngừa rủi ro cho các sản phẩm hóa công trên sàn giao dịch tương lai sớm nhất trong ngành.
Thẩm Thiên Trường vừa suy nghĩ đến tính khả thi của việc lấy được tư cách ủy quyền thứ hai của Dầu khí Tông Húc vừa gửi tài liệu liên quan đến việc ủy quyền cho Hà Tịch. Mới gửi được một nửa, Thẩm Thiên Trường chợt phát hiện bên cạnh có người, cô quay đầu nhìn thì thấy một cô bé đứng cách cô không xa, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường lập tức nhận ra đây là Lục Thiển Thiển mà cô đã gặp lần trước khi đến nhà họ Lục. Tối hôm đó vì hành lang quá tối nên cô không nhìn rõ vẻ ngoài của Lục Thiển Thiển, nhưng hôm nay nhìn thấy, Thẩm Thiên Trường không thể không thừa nhận gen của nhà họ Lục quá tốt. Tuy Lục Thiển Thiển chỉ mới 4, 5 tuổi nhưng đường nét khuôn mặt đã rõ ràng hơn các bạn nhỏ khác rồi, không khó có thể đoán ra, chỉ khoảng mười năm nữa thôi, khuôn mặt này sẽ khiến cho bao nhiêu thiếu niên phải thổn thức.
Mà hiện giờ vì tuổi còn nhỏ, đôi mắt to tròn lại thêm khuôn mặt phúng phính trẻ con, đáng yêu đến nỗi vừa nhìn đã muốn đưa tay ra nhéo.
“Thiển Thiển phải không?” Thẩm Thiên Trường nhẹ nhàng gọi một tiếng, đồng thời còn nở nụ cười mà tự cô cho là “hiền hòa thân thiết”.
Lục Thiển Thiển thấy Thẩm Thiên Trường vui vẻ gọi mình thì cũng tươi cười rồi cất tiếng ngọt ngào: “Thím Chín.”
Thẩm Thiên Trường ngẩn người trước tiếng gọi “thím Chín” đầy bất ngờ này, thân phận thím Chín này khiến trái tim của Thẩm Thiên Trường nảy sinh một cảm giác kỳ diệu, đó là… vợ của Lục Chi Cửu mà.
Lục Thiển Thiển thấy khuôn mặt trắng ngần của Thẩm Thiên Trường bất chợt đỏ lên thì nhất thời cảm thấy thím Chín này xinh đẹp quá đi mất, cô bé chớp chớp mắt đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường.
Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng không nhịn được mà đưa tay nhéo má cô bé: “Năm nay Thiển Thiển mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi ạ, thím Chín ơi, năm nay Thiển Thiển đi học sớm một năm, Thiển Thiển rất ngoan, không có khóc nhè đâu!”