Đập chậu cướp hoa? Vậy tức là Thẩm Thiên Trường đã có bạn trai rồi. Diệp Linh Khê cũng không tiếp lời nữa mà tạm biệt Trần Tử Mặc rồi trở về xe mình.
Bạn trai của Thẩm Thiên Trường là ai? Diệp Linh Khê cũng cảm thấy hơi tò mò, cô ta lấy điện thoại, gõ đại ba chữ Thẩm Thiên Trường vào ô tìm kiếm, đến khi trang web tải xong, ba chữ lớn “Lục Chi Cửu” bỗng nhảy ra trước mắt.
Diệp Linh Khê dùng mười phút để hiểu rõ đầu đuôi chuyện lên hot search của Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường.
Nhìn bản đề án của Tài chính Thiên Nhiên đang đặt ở ghế phụ, cuối cùng Diệp Linh Khê cũng hiểu tại sao người giới thiệu của hạng mục này lại là Tần Minh Thâm – bố của Tần Phong rồi.
Tần Minh Thâm là CEO tiền nhiệm của Tần Chính, từ sau khi rời khỏi vị trí, ông luôn ở nhà sống cuộc sống về hưu an nhàn. Tuy ông vẫn nắm giữ phần lớn cổ phần của Tần Chính nhưng gần như chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của công ty, cho nên khi nhìn thấy Tần Minh Thâm là người giới thiệu của Tài chính Thiên Nhiên, cô ta cũng giật mình.
Hóa ra, bao nhiêu người đi đường vòng như thế cũng chỉ vì một người phụ nữ.
***
Mười giờ tối, nhóm người của Tài chính Thiên Nhiên ăn tối xong bèn đến quán bar Di Lí. Có thể nói, quán bar Di Lí là quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố Vân, bởi nơi này nổi tiếng về quản lý chính quy và phục vụ xuất sắc. Trước khi cai rượu, Trần Tử Nhiễm cũng là khách quen ở đây, vậy nên sau khi ăn xong, cô đã bảo Tống Ngưng Y đặt phòng ở bên này.
Tống Ngưng Y nói với nhân viên phục vụ rằng mình đã đặt phòng trước, nhân viên nhìn thấy Thẩm Thiên Trường trong nhóm người bèn dẫn họ đến phòng King 101 ở tầng ba.
Vừa bước vào phòng, Trần Tử Nhiễm đã kinh ngạc đến sững sờ, cô đến Di Lí không ít lần nhưng chưa bao giờ vào căn phòng nào xa hoa như thế này, chỉ mấy chai rượu trên bàn thôi đã có giá trị không nhỏ rồi.
Cô vội vàng hỏi lại nhân viên phục vụ: “Cô có chắc đây là phòng mà chúng tôi đặt không?”
Nhân viên phục vụ đó khẳng định: “Đúng vậy, Tài chính Thiên Nhiên đặt phòng hạng xa xỉ King 101.”
Phòng hạng xa xỉ ư? Chắc chắn lần này sẽ tốn không ít tiền rồi, nếu để Thẩm Thiên Trường biết được…
“Vậy có cần phải trả thêm phụ phí cho rượu với đồ uống đó hay không?” Trần Tử Nhiễm chỉ vào hai chai rượu trên bàn rồi nuốt nước bọt.
Nhân viên mỉm cười: “Thưa cô, tiền phòng của phòng hạng xa xỉ đã bao gồm tất cả rượu, đồ uống có trong phòng, không cần phải trả thêm phụ phí.”
“Nhưng rõ ràng là tôi đặt phòng hạng thường mà.” Tống Ngưng Y cũng đi tới, độ xa hoa của căn phòng này cũng khiến cô giật mình.
“Cô đợi một chút, tôi sẽ đi hỏi giúp cô.”
Nhân viên phục vụ cúi đầu nói vào micro bên tai.
“Thưa cô, bộ phận lễ tân của chúng tôi nói, tiền phòng của các cô đã được thanh toán, căn phòng đó đúng là của Tài chính Thiên Nhiên.”
Trần Tử Nhiễm và Tống Ngưng Y nhìn nhau, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận ngầm, dù sao bọn họ cũng không cần phải trả tiền, không hưởng thụ thì phí quá.
Trần Tử Nhiễm vui vẻ chạy nhanh về phía mấy chai rượu ngon, vừa mới chạm tay vào chai rượu thì đã cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang bắn về phía mình, không cần nghĩ cũng biết ánh mắt đó là của anh trai Trần Tử Mặc.
Trần Tử Nhiễm rụt rè thu tay lại rồi ngồi xuống, cọ cọ đầu vào vai Thẩm Thiên Trường: “Thiên Trường, người ta muốn uống rượu!”
Thẩm Thiên Trường nổi da gà trước hành động “làm nũng” cực kỳ ghê rợn này của Trần Tử Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, cậu bình thường chút đi.”
Trần Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi. Thẩm Thiên Trường cảm thấy nếu mắt có thể trồng hoa thì mắt của Trần Tử Nhiễm lúc này đã biến thành một vườn hoa rồi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Tử Mặc, Thẩm Thiên Trường cắn răng cầm một chai rượu lên, dùng thiết bị bật nắp chai ra rồi rót rượu: “Để chúc mừng công ty chúng ta chính thức thành lập, chúng ta cạn thêm một ly nữa.”
Trần Tử Mặc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Thiên Trường thì không khỏi buồn cười, lúc ăn tối không biết đã cạn ly bao nhiêu lần rồi.