Thẩm Thiên Trường đang ăn bữa cơm công việc đầu tiên với các nhân viên của Tài chính Thiên Nhiên trong một nhà hàng ở dưới tầng một cao ốc Thiên Diệp, đang ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn của Lục Chi Cửu.
[Em ra ngoài một lát, anh có thứ này muốn đưa cho em.]
Thẩm Thiên Trường đọc xong tin nhắn thì buông đũa xuống, Trần Tử Nhiễm ở bên cạnh thấy cô đứng lên bèn hỏi: “Cậu ăn xong nhanh thế hả?”
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nói nhỏ: “Ừ, Lục Chi Cửu tìm tớ, mọi người ăn tiếp đi.”
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt đầy oán giận, ngày nào hai người này không cho cô ăn thức ăn cho chó thì không chịu được hay sao ấy.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi cao ốc Thiên Diệp quả nhiên nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đang đỗ cách đó không xa. Cô chạy đến trước xe của anh, cửa kính xe bên ghế phụ đang mở, Thẩm Thiên Trường vịn tay vào cửa, vừa nhìn đã thấy một hộp quà tinh tế đẹp mắt đang đặt ở ghế phụ
“Cho em sao?” Thẩm Thiên Trường nhìn hộp quà, khó lòng che giấu sự kinh ngạc và vui mừng.
“Ừ, em có thể mặc trong buổi phỏng vấn chiều nay.”
Thẩm Thiên Trường mở cửa ghế phụ, vừa ngồi vào vị trí đã lập tức mở hộp quà ra. Nhìn bộ quần áo trong hộp cực kỳ hợp với buổi lễ cắt băng thành lập chiều nay, sự kết hợp kinh điển giữa đen và trắng, chiếc áo sơ mi với cổ áo họa tiết lá sen lại trông không quá cứng nhắc.
“Anh mua lúc nào vậy?” Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu.
“Mới mua xong.”
“Anh có thể nhờ Tần Phong đưa tới mà, sao phải đích thân chạy qua đây trong lúc giữa trưa như thế này?”
“Anh không thích người khác làm thay chuyện tặng đồ cho bạn gái.”
Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng của anh rồi đột nhiên sáp lại gần, cô đưa tay ôm chặt cổ anh sau đó hôn lên môi anh: “Đây là phần thưởng.”
“Anh đã xứng đáng với chức vụ bạn trai hay chưa?”
“Nếu là thang điểm một trăm điểm thì hiện giờ ít nhất cũng đã được chín mươi điểm.” Thẩm Thiên Trường vẫn duy trì tư thế ôm cổ anh, tư thế của hai người lúc này trông cực kỳ mờ ám.
“Làm thế nào mới có thể lấy được điểm trọn vẹn?” Ánh mắt của Lục Chi Cửu có chút dụ dỗ.
“Đây là điểm lên cấp, tương lai chỉ có một người mới có thể lấy được thôi, nhưng em có thể nói với anh là, anh Lục, trước mắt anh đang là người có số điểm cao nhất.”
“Còn có người khác nữa à?” Lục Chi Cửu híp mắt, giọng nói tràn đầy đe dọa.
Thẩm Thiên Trường biết hậu quả khi người đàn ông này ghen bèn vội vàng tìm đường lui cho mình: “Ý của em là chỉ có anh là cao nhất.”
Lục Chi Cửu miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, đang chuẩn bị “xâm chiếm” đôi môi của cô gái nào đó thì bị tiếng chuông điện thoại trong túi áo cô ngăn lại.
Thẩm Thiên Trường vừa nhìn vẻ mặt đầy bất mãn của Lục Chi Cửu vừa buồn cười nghe điện thoại.
Là Trần Tử Nhiễm gọi đến nói là Ninh Trạch Tây đã đến rồi.
Cô nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa Trần Tử Mặc sẽ đưa nhà đầu tư đến.
“Lục Chi Cửu, anh vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không?” Trước khi xuống xe, đột nhiên Thẩm Thiên Trường nhớ đến thói quen ăn uống không lành mạnh của Lục Chi Cửu.
“Ừ.” Bởi vì vừa ra khỏi công ty là đi mua quần áo luôn mà.
Thẩm Thiên Trường thở dài: “Bây giờ em không có thời gian ‘đích thân giám sát’ anh nữa rồi, anh tự đi ăn cơm được không?”
Lục Chi Cửu không trả lời, nhưng từ vẻ mặt anh có thể đọc được câu trả lời, “Em cảm thấy anh có thể từ chối được không?”
“Nhớ phải ăn cơm đấy, em về công ty trước đây.”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Nếu anh không ăn thì sao?” Lục Chi Cửu nhướng mày.
“Nếu anh không ăn hoặc em phát hiện anh nói dối em, vậy thì em sẽ… đi đêm không về nhà!” Thẩm Thiên Trường vừa mở cửa xe vừa giả vờ đe dọa.
Sau khi đóng cửa xe lại, cô còn cúi đầu nhìn vào trong xe: “À đúng rồi anh Lục, tối nay mọi người trong công ty muốn đi tụ tập ăn uống mừng công ty thành lập, ăn xong còn muốn đến quán bar nữa, cho nên thật sự là em sẽ về hơi muộn đấy.”
“Thẩm Thiên Trường!” Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen như than, ba chữ “Thẩm Thiên Trường” như đang rít lên vậy.
Anh nhìn Thẩm Thiên Trường đi thẳng vào cao ốc Thiên Diệp không thèm ngoảnh lại, nếu anh không nghe nhầm thì cô gái này còn cười thành tiếng.