Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu vào khu ăn uống, hai người được nhân viên phục vụ dẫn đi qua một hành lang rất dài, dễ dàng thu hút ánh mắt của các vị khách đang ngồi ở hai bên, trong đó có không ít thực khách nam nhìn Thẩm Thiên Trường một lượt từ đầu xuống chân, ánh mắt tràn đầy mê mẩn.
Lục Chi Cửu đột nhiên nhíu chặt mày lại.
Đi qua một lối rẽ, ánh đèn chợt tối đi, Thẩm Thiên Trường thấy không còn ánh mắt của các thực khách xung quanh nữa bèn vội vàng đưa nắm nhân hạt dưa đến miệng Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu nhìn vẻ mặt như sợ bị người khác nhìn thấy của Thẩm Thiên Trường thì cố ý nhìn cô với vẻ không hiểu.
Thẩm Thiên Trường thấy anh không có phản ứng gì bèn vội vàng lên tiếng: “Mau lên, chẳng phải anh muốn ăn hay sao, không ăn thì thôi…”
Còn chưa nói hết câu, Lục Chi Cửu đã há miệng nhai nắm nhân hạt dưa đó, răng và đầu lưỡi của anh còn như vô tình chạm vào đầu ngón tay của cô.
Chuyện… chuyện này… kích thích quá!
“Lục Chi Cửu, anh lái xe bao nhiêu năm rồi?” Thẩm Thiên Trường đỏ mặt hỏi anh.
“Mười năm.” Lục Chi Cửu nhướng mày, tuy rằng không hiểu ý câu hỏi của cô nhưng vẫn thành thật trả lời.
“…”
Tài xế có mười năm kinh nghiệm lái xe! Nội tâm của Thẩm Thiên Trường gào thét, cô có thể lập tức nhảy khỏi xe hay không?
(*) Ở đây, Thẩm Thiên Trường đang chơi chữ, từ “lái xe” ở đây còn được dùng với nghĩa là có kinh nghiệm, lão luyện trong tình trường.
Đi qua lối rẽ, họ lại tiến vào một khu vực ăn uống khác, ánh mắt của các thực khách lại đổ dồn về phía hai người, bởi vì vừa mới bị Lục Chi Cửu trêu chọc nên khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, trông càng đáng yêu hơn.
Lục Chi Cửu liếc thấy ánh mắt của các thực khách, anh càng nhíu chặt mày.
Nhân viên phục vụ đưa hai người đến một chiếc bàn trống, Thẩm Thiên Trường ngồi xuống, nhận lấy menu mà nhân viên đưa cho rồi gọi món theo sở thích của mình và Lục Chi Cửu.
Vừa đưa lại menu cho nhân viên phục vụ xong thì một người mặc quần áo quản lý đi đến. Anh ta hơi cúi người chào Lục Chi Cửu rồi cười: “Anh Lục, tôi đã chuẩn bị cho anh một phòng riêng rồi.”
Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, anh cho người đi chuẩn bị phòng riêng từ bao giờ thế?
Lục Chi Cửu gật đầu, anh đứng dậy khỏi vị trí nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Anh hơi nhíu mày: “Thẩm Thiên Trường, em còn muốn ngồi đây để người ta ngắm bao lâu nữa vậy?”
Lúc này Thẩm Thiên Trường mới bất giác phát hiện, lấy bàn ăn của cô làm trung tâm, ánh mắt của các thực khách ngồi xung quanh đều đang tập trung vào cô và Lục Chi Cửu, đặc biệt là có mấy người phụ nữ, rõ ràng là đi cùng bạn trai, chồng, con nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào bạn trai của người khác, này, có biết ngại hay không vậy?
Nghĩ thế, Thẩm Thiên Trường lập tức đứng dậy, cô tức tối đi đến bên cạnh Lục Chi Cửu, khoác tay anh, ánh mắt cô quét qua bốn phía giống như đang tuyên bố rằng người đàn ông này đã có chủ.
Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường như muốn dính sát vào người mình, ánh mắt cũng tràn đầy sự cưng chiều.
Đến khi hai người đi theo quản lý và phòng riêng, các thực khách mới chậm rãi bừng tỉnh. Họ âm thầm thở dài, sao hai người có ngoại hình xuất sắc này không ở lại để họ nhìn thêm một lúc nữa chứ? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Thẩm Thiên Trường theo Lục Chi Cửu đi vào phòng riêng, cuối cùng không gian chỉ còn lại hai người. Nhưng ai có thể nói cho cô biết tại sao cô và Lục Chi Cửu phải ngồi xa nhau như thế không? Thẩm Thiên Trường oán hận nhìn chiếc bàn tròn cỡ lớn trong phòng, không thể tìm cho hai người một phòng nhỏ hơn hay sao? Hơn nữa, rõ ràng là cô và Lục Chi Cửu cùng nhau đi vào, nhưng không hiểu tại sao, cô bước vào chọn ngồi ở vị trí gần nhất, còn Lục Chi Cửu lại ngồi ở phía đối diện với cô, giống như đã thống nhất từ trước vậy.
Lục Chi Cửu còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy ánh mắt oán hận của Thẩm Thiên Trường ở phía đối diện. Anh bất giác sững người, bình thường bất kể là tham gia hoạt động gì anh đều ngồi ở vị trí chủ tọa, cho nên khi vừa bước vào, anh cũng đi đến vị trí chủ tọa theo thói quen.
Ánh mắt anh hiện lên vẻ bất lực, chỉ đành nói với Thẩm Thiên Trường: “Thiên Trường, qua đây.”
Thẩm Thiên Trường trợn mắt với anh, vừa đứng lên vừa nói: “Chỉ biết ra lệnh cho người khác là giỏi!”
Lục Chi Cửu sầm mặt lại, có phải do anh chiều chuộng cô gái này quá nên cô muốn đè đầu cưỡi cổ anh hay không vậy?