Tiếng gọi “chú Chín” giống như cơn gió ấm áp thổi tới từ cánh đồng băng tuyết, thoáng chốc đã thổi tan đi sát khí của người đàn ông và sự lạnh lẽo trên người Lục Chi Cửu.
Sắc mặt của Lục Chi Cửu cuối cùng cũng giãn ra một chút, ánh mắt anh nhìn cô bé cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Ừ.” Lục Chi Cửu đáp lại.
Tuy rằng Lục Thiển Thiển vẫn còn hơi sợ nhưng thấy Lục Chi Cửu đáp lại lời chào của mình thì không khỏi vui sướng.
“Cô Năm.” Cô bé lại gọi Lục Chi Vũ đang tiến lại gần.
Lục Chi Vũ đi đến trước mặt Lục Chi Y chào một tiếng “Anh Cả”, Lục Chi Lộ đứng phía sau anh ta cũng chào cô một câu: “Chị Năm.”
Lục Chi Vũ đáp lại một tiếng rồi mới ngồi xuống xoa đầu Lục Thiển Thiển: “Hôm nay Tiểu Thiển Thiển cũng đến à?”
Lục Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Thiển Thiển nhớ cụ nội ạ.”
Nhân lúc Lục Chi Vũ và Lục Thiển Thiển nói chuyện, Lục Chi Cửu lặng lẽ kéo Thẩm Thiên Trường rời khỏi đó.
Lục Thiển Thiển thấy Lục Chi Cửu nắm tay Thẩm Thiên Trường bèn nhỏ giọng hỏi Lục Chi Vũ: “Cô Năm ơi, có phải chú chín sắp lấy vợ không ạ?”
Lục Chi Vũ gõ nhẹ vào đầu mũi Lục Thiển Thiển: “Nhóc con, sau này cô ấy chính là thím Chín của cháu đấy, sau này cháu phải ngoan thì thím Chín mới cho cháu kẹo, biết chưa?”
Lục Thiển Thiển gật đầu như hiểu như không.
Lục Chi Vũ xoa đầu cô bé rồi đứng lên.
Nhìn dáng vẻ muốn đi của cô, Lục Chi Lộ bèn hỏi: “Chị cũng phải đi sao?”
Lục Chi Vũ gật đầu: “Ừ, vẫn còn chút chuyện cần làm.”
Đợi Lục Chi Vũ đi rồi, ba người mới tiếp tục đi về phía biệt thự. Lục Thiển Thiển kéo ống tay áo của Lục Chi Y hỏi: “Bố ơi, đợi đến khi chú Chín lấy vợ, có phải cả nhà mình có thể cùng ăn cơm rồi đúng không?”
Lục Chi Y nắm chặt tay cô bé không đáp lời.
Lục Chi Lộ nhìn dáng vẻ cứng nhắc của anh ta cũng nở nụ cười châm chọc.
*** Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Lục Chi Cửu ấn Thẩm Thiên Trường ngồi vào ghế phụ mới quay người đi đến trước mặt Lục Chi Vũ đang đi sau mình.
“Tiểu Cửu, trong ba ngày tới, chị muốn em giúp chị đưa Diệp Lăng Nam lên giường chị, ở phòng hạng tổng thống A01, khách sạn Ngự Tinh.” Lục Chi Vũ chịu đón nhận Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu giúp cô tóm được Diệp Lăng Nam, đây là một giao dịch rất công bằng.
Lục Chi Cửu cũng hơi bất ngờ trước yêu cầu thẳng thắn của Lục Chi Vũ, anh hơi nhíu mày: “Chị chắc chứ?” Anh không cho rằng phía nữ có thể chiếm được lợi thế gì khi can thiệp vào chuyện giường chiếu.
“Tiểu Cửu, lẽ nào em không biết đây là nguyện vọng từ năm mười năm tuổi đến năm hai mươi bảy tuổi của chị hay sao?” Lời nói của Lục Chi Vũ đầy tình ý.
“Lên giường không có nghĩa là có thể có được.” Lục Chi Cửu thản nhiên cảnh tỉnh.
“Chị nghĩ kỳ rồi, nếu đã không có được thì lên giường được cũng tốt. Không nói với em nữa, dù sao chị cũng đã đưa ra yêu cầu rồi, em tự nghĩ cách đi.” Lục Chi Vũ vừa thoải mái tiếp lời Lục Chi Cửu vừa đi về phía xe của mình.
Lục Chi Cửu nhìn theo bóng dáng cao ráo uyển chuyển của cô, đồng thời cũng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngôn Quyết.
“Tối qua mới chặn tôi xong mà giờ còn không biết ngại mà gọi cho tôi nữa hả?” Giọng nói ở đầu dây bên kia của Cố Ngôn Quyết rất không thân thiện.
Lục Chi Cửu không trả lời lại câu nói đó của anh ấy: “Trong ba ngày tới, đưa Diệp Lăng Nam đến phòng tổng thống A01, khách sạn Ngự Tinh.”
Cố Ngôn Quyết ngửi thấy mùi âm mưu: “Thái tử nhà họ Diệp đó không phải loại dễ dây vào đâu, còn nữa, sao tôi phải bán mạng cho cậu?”
“Không phải là cho tôi.” Lục Chi Cửu ngập ngừng: “Là Lục Chi Vũ.”
Cố Ngôn Quyết sững người.
“Chị ấy cảm thấy, nếu đã không thể có được thì lên giường được cũng tốt.”
Lục Chi Vũ muốn lên giường với Diệp Lăng Nam sao?