Lục Chi Cửu nghiêng người nhìn Thẩm Thiên Trường, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc ấy gần như phả hết vào mặt cô, khiến cô không tự chủ được mà túm chặt lấy ga giường.
“Thẩm Thiên Trường, hôm nay điện thoại của anh hết pin.” Lục Chi Cửu khẽ nói trong bóng tối.
Thẩm Thiên Trường vẫn tiếp tục giả vờ ngủ không ư hử gì, hết pin ư, trước lúc lên máy bay không thể gửi cho cô một tin nhắn hay sao? Một tin thôi cũng không thể nhắn được à?
“Anh nghĩ anh sẽ về muộn, sợ em phải đợi lâu.”
Hừ, tự cho mình là đúng.
“Là anh đã tự cho mình là đúng.”
Phòng ngủ yên tĩnh hồi lâu.
“Lục Chi Cửu, ban nãy em đợi anh ở sân bay, em thật sự cảm thấy bản thân rất ngốc.” Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng chịu lên tiếng, nhưng do cô vẫn nhắm chặt mắt nên không nhìn thấy khóe miệng đã nhếch lên của Lục Chi Cửu.
“Anh bay đường bay riêng nên máy bay không hạ cánh ở đó.” Lục Chi Cửu kiên nhẫn giải thích nguyên nhân tại sao anh không xuất hiện ở cửa ra của sân bay.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng mở mắt: “Lục Chi Cửu, anh có biết anh nói như thế khiến em càng cảm thấy mình ngốc không?”
Đỏ mắt mong chờ chạy tới sân bay đợi hơn một tiếng, kết quả là người ta vốn không hạ cánh ở đó?
Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Chi Cửu càng rõ ràng hơn, anh đưa cánh tay thon dài ôm cô vào lòng: “Ừ, ngốc đến mức đáng yêu.”
Thẩm Thiên Trường đấm vào ngực anh: “Lục Chi Cửu, có ai an ủi người khác như anh không hả, còn đăng lên trang cá nhân là chọc giận bạn gái thì phải làm sao nữa? Cũng chỉ có người ngốc như em mới tha thứ cho anh thôi, nếu như gặp phải người thông minh hơn, chắc chắn sẽ ghẻ lạnh anh một tuần rồi mới tính tiếp.”
Lục Chi Cửu ôm Thẩm Thiên Trường càng chặt hơn: “Anh biết là em không nỡ mà.”
Thẩm Thiên Trường trợn mắt: “Lần sau anh thử xem, em sẽ cho anh biết em có nỡ hay không!”
“Thẩm Thiên Trường,” Lục Chi Cửu ngửi mùi hương trên tóc cô: “Anh rất nhớ em.”
Đến nước M hai ngày, anh nghĩ mình đã biết thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu. Chỉ một cái ôm như thế này thôi mà anh đã có cảm giác đã chờ đợi rất nhiều năm rồi.
Thẩm Thiên Trường rung động, cuối cùng cũng đưa tay ôm chặt anh, cô vùi đầu vào lồng ngực anh rồi thầm nghĩ, sao mùi hương trên cơ thể người đàn ông này lại dễ chịu như thế chứ?
“Lục Chi Cửu, em luôn muốn hỏi anh là anh dùng loại nước hoa nào vậy?”
Lục Chi Cửu nhìn cô gái nào đó cứ hít hà trong lòng mình giống như một chú cún con thì không nhịn được đưa tay giữ chặt gáy của cô: “Anh không có thói quen dùng nước hoa.”
“Nhưng mà Lục Chi Cửu, hôm nay em có dùng nước hoa, anh không cảm thấy hôm nay trên người em có mùi gì khác sao?”
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày, anh không hề ngửi thấy trên người Thẩm Thiên Trường có mùi gì khác với thường ngày.
“Nước hoa em dùng có tên là ‘nhớ anh’.”
Cho nên mùi hương trên người em hôm nay có tên là em nhớ anh.
Lục Chi Cửu cảm thấy, thế nào rồi cũng có một ngày anh sẽ chết chìm trong sự ngọt ngào của cô gái này mất. Rốt cuộc anh đã tìm được báu vật gì vậy!
Tuy rằng hai người ôm chặt nhau nhưng bầu không khí không lại không có sự mờ ám mất kiểm soát như bình thường. Vốn dĩ Lục Chi Cửu đi cả ngày đường đã rất mệt, cô gái anh đang ôm trong lòng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Nguồn: ngontinh hay.com
“Lục Chi Cửu, em gặp ông rồi, về sau cứ mỗi cuối tuần chúng ta lại về thăm ông được không?”
“Được.” Lục Chi Cửu nhắm mắt đồng ý.
“Lục Chi Cửu, chị Tiểu Vũ nói chị ấy không thích em.”Thẩm Thiên Trường buồn rầu lên tiếng.
“Chị ấy sẽ thích em.”
“Lục Chi Cửu…” Thẩm Thiên Trường vẫn muốn nói gì đó nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Cô hơi ngẩng đầu lên thì thấy anh đã nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt anh tràn đầy mệt mỏi, rõ ràng là đã ngủ say rồi.
Thẩm Thiên Trường bị ôm chặt đến mức cảm thấy hơi khó chịu, cô muốn kéo giãn khoảng cách ra một chút nhưng lại vô tình bị Lục Chi Cửu ôm càng chặt hơn. Thẩm Thiên Trường thở dài bất lực, thôi bỏ đi, nể mặt anh đi đường vất vả.
Cô lại vùi đầu vào lòng anh một lần nữa.