Thiên Trường Chi Cửu

Chương 121: Ông không đồng ý




“Ông ơi, cháu đến thăm ông đây!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo và rõ ràng. Thẩm Thiên Trường vừa nghe đã nhận ra người đó là ai, cô không khỏi bất ngờ, sao Cố Ngôn Quyết lại đến đây?

Lục Diệu Nhung hừ lạnh: “Thằng nhóc này đến nhanh thật đấy chứ!”

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở he hé, một cái đầu thò vào bên trong. Cố Ngôn Quyết dùng đôi mắt đào hoa quét một lượt khắp căn phòng, vừa thấy Thẩm Thiên Trường cũng ở đây mới trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Ông đang vẽ sao ạ?”

Cố Ngôn Quyết đi đến trước bàn nhìn kỹ bức tranh mà Lục Diệu Nhung chưa hoàn thành, anh đánh giá: “Kỹ thuật vẽ tranh của ông tiến bộ hơn trước đây nhiều rồi, cành cây đào này vẽ rất có lực, con… chim khách… trên cành cây trông thật sinh động, giống y như thật.”

Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, khả năng nịnh hót của Cố Ngôn Quyết thật sự khiến người khác phải ngả mũ thán phục.

Vậy nên, con chim trông giống như con quạ đó thật sự là… chim khách sao?

Sắc mặt của Lục Diệu Nhung hòa hoãn hơn một chút: “Được rồi, cháu bớt nịnh hót lại đi, ông vẽ có đẹp hay không chẳng lẽ ông còn không biết hay sao?”

“Ông ơi, lời cháu nói đều là thật lòng cả đấy.” Vẻ mặt của Cố Ngôn Quyết tràn đầy chân thành, chỉ thiếu chút nữa là đưa tay lên thề với trời, nhưng đáng tiếc là diễn xuất của anh lại quá kém.

“Tuy rằng ông vẽ chẳng ra làm sao nhưng diễn xuất của cháu còn tệ hơn. Ngày đó cháu cứ thích đi ngược lại ý của bố cháu, muốn vào giới giải trí lăn lộn, ông còn tưởng ít nhất cháu còn có thể tạo ra chút tên tuổi. Cháu xem mấy bộ phim truyền hình dở tệ mà cháu đóng đi, đến người già như ông mà còn cảm thấy gượng gạo đấy. Năm sau cháu mà không giành được giải ảnh đế thì hãy về Cố Thị làm việc đi, tránh để bố cháu đến đây tìm ông than thở…”

Thẩm Thiên Trường hoàn toàn sững sờ, nếu những lời mắng Cố Ngôn Quyết này mà viết lên mạng thì chắc chắn sẽ bị đám người hâm mộ não tàn của Cố Ngôn Quyết vào xâu xé cho xem…

Cố Ngôn Quyết tỏ vẻ ấm ức: “Sao cháu lại không có tên tuổi chứ? Có thế nào thì bây giò cháu cũng là nghệ sĩ nổi tiếng số một của giới giải trí đấy!”

“Nổi tiếng số một thì đã sao, cũng chỉ là tiểu thịt tươi(*) không có năng lực mà thôi, nếu như cháu có thực lực thì phải làm diễn viên đàng hoàng, làm nghệ thuật gia kìa.”

(*) Tiểu thịt tươi: Những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có ngoại hình nhưng không được đánh giá cao về năng lực.

“Không ngờ ông cũng bắt trào lưu nhanh thế, chắc thường ngày ông lên mạng không ít đâu đúng không, ngay cả danh từ như ‘tiểu thịt tươi’ mà ông cũng biết.”

Lục Diệu Nhung sững người, nếu như không phải trên mặt ông có nhiều nếp nhăn thì chắc ai cũng có thể nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt ông rồi.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com

“Chẳng phải là do thường ngày đứa nào cũng thích vui chơi ở bên ngoài hay sao, ông cũng phải tự tìm niềm vui cho mình chứ.”

“Chẳng phải cháu đã tới đây rồi hay sao, cháu không giống cháu trai ruột nào đó của ông đâu.” Cố Ngôn Quyết nhân cơ hội nói xấu Lục Chi Cửu.

Cứ nghĩ đến Lục Chi Cửu là Lục Diệu Nhung lại cảm thấy đau đầu. Ban đầu thì không phối hợp đi xem mắt, bây giờ lại tìm cho ông một… ánh mắt ông cụ chuyển hướng nhìn sang Thẩm Thiên Trường…

Tóm lại là ông không đồng ý!

“Thẩm Thiên Trường, cô biết đánh mạt chược không?”

Bị Cố Ngôn Quyết điểm danh bất ngờ, Thẩm Thiên Trường ngẩn người vài giây mới phản ứng lại: “Ờ… có biết một chút.”

“Ông ơi, chúng ta đi đánh mạt chược đi!” Cố Ngôn Quyết nháy mắt với Lục Diệu Nhung.

Nếu là bình thường thì Lục Diệu Nhung ông đã sớm ném bút, vui vẻ lập nhóm để chơi với Cố Ngôn Quyết rồi, nhưng vì Thẩm Thiên Trường đang có mặt, vì để duy trì sự “uy nghiêm” của mình ông chỉ đành nghiêm túc: “Mạt chược cái gì hả, ông còn chưa vẽ xong đây này, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng là giỏi!”

Đương nhiên là Cố Ngôn Quyết biết Lục Diệu Nhung tỏ thái độ như thế là muốn tạo uy trước mặt Thẩm Thiên Trường, nhưng ai bảo hôm nay anh đem theo nhiệm vụ đến đây chứ, vậy thì cũng đừng trách anh không nể mặt.

“Ông ơi, tục ngữ có câu, không có tài thì đừng ôm việc vào người, có vẽ thế nào thì quạ cũng không biến thành chim khách được đâu, ông nói có phải không ạ?” Cố Ngôn Quyết cười lấy lòng.

Đột nhiên Lục Diệu Nhung cảm thấy khí huyết sôi trào, sau khi nhường lại vị trí, địa vị của ông trong lòng mấy đứa nhỏ này ngày càng giảm sút, thật sự là quá mất mặt: “Thằng nhóc này, mau biến ra ngoài cho ông!”

“Ông ơi, ông đừng tức giận mà. Ông xem, khó khăn lắm cháu mới đến chơi được một lần, ông cũng biết từ nhỏ cháu đã không thích đến Vạn Quyển Các này của ông rồi, hay là chúng ta chơi gì đó khác khác để giải khuây đi.”

Thấy Cố Ngôn Quyết cho mình đường lui, sắc mặt của Lục Diệu Nhung mới tốt hơn được một chút. Ông lấy một chiếc ipad từ trong ngăn bàn ra rồi đi thẳng ra ngoài.