Cánh tay đang bế Thẩm Thiên Trường của Lục Chi Cửu cũng không khỏi siết chặt thêm: “Thẩm Thiên Trường, giờ chúng ta đến bệnh viện.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, giọng nói đã trở nên cực kỳ yếu ớt: “Em thấy trong sách nói, không cần đi bệnh viện cũng được.” Những tiểu thuyết đó nói cách giải loại thuốc này…
Lục Chi Cửu sa sầm mặt lại: “Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc bình thường em hay đọc những loại sách gì thế hả?”
“Lục Chi Cửu, anh đang từ chối em…”
Nhưng lý trí và sự bình tĩnh thường ngày khiến giọng nói của anh trở nên rõ ràng hơn: “Ngày nay, vì muốn theo đuổi hiệu quả mà người ta đã đưa thêm không ít chất cấm vào trong thành phần của thuốc này, nếu không đi bệnh viện, sáng sớm ngày mai khi tỉnh dậy có thể em sẽ trở thành kẻ ngốc.”
Thẩm Thiên Trường mở mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Chi Cửu, cô cắn môi tỏ vẻ ấm ức.
Giữa Lục Chi Cửu và biến thành kẻ ngốc, thật là khó chọn hu hu!
Thẩm Thiên Trường cảm thấy, sau này không thể nhìn thẳng vào từ này nữa rồi…
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào thang máy đi xuống tầng một của khách sạn, Trần Tử Nhiễm lập tức nhào tới: “Cậu không sao chứ Thiên Trường?”
“Tiểu Nhiễm… tớ không sao…”
Trần Tử Nhiễm nhìn sắc mặt đỏ như gấc chín của Thẩm Thiên Trường mà giật mình sợ hãi: “Sao lại thế này, sao lại nóng thế này chứ?”
“Tiểu Nhiễm, cậu đừng cười tớ nữa, tớ đã thành ra như thế này rồi còn không làm gì được đây, tớ thật sự đã cố gắng hết sức rồi…” Vừa nói, Thẩm Thiên Trường vừa ấm ức nhìn người đàn ông nào đó!
Trần Tử Nhiễm lập tức ngây người, cô nhìn Lục Chi Cửu, thấy mặt anh đã đỏ hết lên rồi, lại quay sang nhìn Trần Tử Mặc vừa mới chạy đến, sắc mặt anh cũng hiện lên vẻ lúng túng không nói thành lời.
Thật ra Thẩm Thiên Trường đã bắt đầu mất đi sự tỉnh táo, cô hoàn toàn không biết bản thân đang làm ra hành động khiến người khác kinh ngạc. Trần Tử Nhiễm vội vàng đưa tay bịt miệng cô, đề phòng cô nói ra những lời kinh thiên động địa gì đó.
“Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Lục Chi Cửu lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo, rồi lại quay sang nói với Trần Tử Mặc: “Phòng 8080.”
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rõ ràng giữa hai người đàn ông đã có được một sự ăn ý ngầm nào đó.
Trần Tử Mặc nhìn Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường ra cửa khách sạn thì cũng quay người vào thang máy đi lên tầng trên. Trần Tử Nhiễm đi theo sau Trần Tử Mặc, hai người cùng đi đến căn phòng mà Lục Chi Cửu nói, cửa phòng vẫn đang khép hờ.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng tràn ngập một mùi hương kỳ dị, hai người bước vào phòng ngủ thì thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm đang nằm trên giường, lại nghĩ đến dáng vẻ đầu óc không tỉnh táo của Thẩm Thiên Trường lúc nãy thì lập tức hiểu ra.
“Đậu mợ, em phải giết tên súc sinh này!” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa định xông tới đánh người nhưng bị Trần Tử Mặc giữ chặt lại.
Trần Tử Nhiễm dùng sức vùng vẫy: “Anh cản em làm gì, dám âm thầm giở trò với bạn của Trần Tử Nhiễm này, em phải bắt hắn trả giá!”
“Trần Tử Nhiễm, em bình tĩnh lại đi!” Trần Tử Mặc gần như đã trầm giọng quát. Cái tính dễ kích động này của Trần Tử Nhiễm rồi cũng sẽ có ngày khiến nó phải chịu thiệt thòi mất thôi!
Trần Tử Nhiễm bị Trần Tử Mặc ôm chặt vào lòng, cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa, chỉ giận dữ nhìn về người đang nằm trên giường.