Thiên Tống

Chương 288-1: Huynh đệ phản bội (1)




Đàm phán dài đằng đẵng, bước đầu hòa ước đã khởi thảo ký kết. Cả nhà Đức Phi và phần lớn triều thần lựa chọn trở về Lâm Hoàng phủ, đồng thời Đức Phi hạ lệnh tất cả quân đội đầu hàng quân Tống.

Kế tiếp chính là Gia Luật Đại Thạch và Hàn Thế Trung đàm phán, giải quyết hướng đi yên ổn cho binh sĩ. Ba mươi mấy vạn người dù sao không phải là một số lượng nhỏ, dân cư Đông Kinh cơ số quá ít.

Nữ nhân trẻ tuổi đặc biệt khuyết thiếu, nên để về phía nam Đông Kinh, hay là chia đi nhiều nơi khác nhau. Cho nên chi tiết này là bao hàm nội dung đàm phán của Hộ bộ, Lại bộ, Binh bộ.

Khiến Âu Dương cao hứng chính là, Đức Phi thậm chí có sổ hộ tịch Liêu quốc lấy từ chỗ Thiên Tộ đế, không chỉ có bao gồm khu vực Liêu thống trị chủ yếu, thậm chí bộ lạc chư hầu của Liêu, Tây Liêu cũng có ghi chép.

Còn có hơn một trăm bộ tộc Mông Cổ. Quan viên đi theo Hộ bộ tới có hai ba người, nhìn tư liệu chất đống như núi cao suýt nữa thổ huyết. May mắn vệ đội khâm sai đi theo Âu Dương tới đây tư chất đều tương đối cao, người biết chữ rất nhiều, từ bên trong chọn ra hai trăm người để trợ giúp sắp xếp thống kê tư liệu, làm lại sổ mới lần nữa.

Gia Luật Thuần có lẽ đã chết có lẽ chưa chết, bọn người Âu Dương cũng không quan tâm lắm. Người thống trị đã lấy được lợi ích của mình, liền vứt bỏ các binh sĩ. Gia Luật Đại Thạch lại vì lợi ích của các binh binh đang cùng một người khác bao gồm Hàn Thế Trung phái người ở bên trong đoàn đàm phán đàm phán. Quân đội của Hàn Thế Trung đã tiến vào chuẩn bị tiếp nhận địa phương và sắp xếp binh sĩ.

Nhưng vào lúc này, một nhánh binh Liêu đột kích Bình Châu chỉ còn lại tám trăm hộ vệ, cũng chính là châu phụ sứ đoàn khâm sai đang ở.

Mỗi một triều đại, mỗi một thời kỳ, mỗi một dân tộc đều có phần tử chủ nghĩa cực đoan. Người như vậy ở trong thời đại chiến tranh là vệ sĩ của dân tộc, cũng là kết quả khiến tộc khác oán hận ghê gớm.

Bởi vì những người này đem mức độ dân tộc bao trùm lên trên được mất tính mạng bản thân. Liêu quốc cũng là đại quốc, mặc dù đã chịu ảnh hưởng sâu xa của tư tưởng Nho gia. Nhưng không thể phủ nhận vẫn luôn có một vài người không hài lòng chính sách đầu hàng của triều đình hủ mục.

Còn Âu Dương hiển nhiên cũng là quá mức tự tin, trước kia là Bình Châu đóng quân bảo vệ, sau đó quân đội đóng giữ này một phần phân đến tiền tuyến tiếp nhận đầu hàng, một phần bảo vệ những đại thần hoàng đế kia đến Lâm Hoàng phủ, lại từ quan lại địa phương sắp xếp hòa ước Âu Dương ký kết, chỉ để lại một vài quan viên cấp thấp phối hợp sắp xếp.

Kết quả châu phủ, cũng chính là hành cung tạm thời của Gia Luật Thuần trước kia bị hai ngàn kỵ binh bao vây. Âu Dương căn bản không có phái ra thám báo gì, bởi vì có tám trăm vệ đội, phải sắp xếp lượng lớn thư tịch, hộ tịch.

Còn phải chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của các đại thần đi theo, phải lo cái ăn cái mặc cho mọi người, mãi đến khi kỵ binh Liêu vào thành, mới ra cảnh báo. Tám trăm hộ vệ châu phủ bảo vệ chặt chẽ, đồng thời phái ra người võ công cao cường phá vòng vây cầu cứu đại quân.

Âu Dương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, một khi đoàn khâm sai bị giết, mâu thuẫn Tống Liêu sẽ trở nên khó lòng phân biệt. Liêu binh đang chuẩn bị đầu hàng tất nhiên sẽ lo lắng quân Tống trả thù, quay đầu bỏ chạy tứ tán.

Như vậy, rất dễ khiến bọn họ tụ tập thành nhóm, cho dù tương lai không tạo thành uy hiếp chính trị quân sự, cũng rất có thể tụ tập thành cường đạo, hoành hoành Đông Kinh, quấy rầy địa phương.

Thậm chí lẻn vào nước Nga phía bắc, tạo thành bộ tộc độc lập mới có thù hắn với Tống, còn có thể lẻn đến vùng bị chiếm lĩnh, phá hoại địa phương, lôi kéo bách tính gia nhập, biến thành võ trang phản chính phủ có lực lượng nhất định.

Còn có lại dẫn đến Tống Triều trả thù đối với người đương quyền ký hiệp ước, khiến cho dân Liêu bi thương, không lợi cho việc cai trị, rất có thể sẽ dẫn đến tình thế bài Hán của dân tộc.

Đương nhiên, ảnh hưởng sâu xa như vậy Âu Dương sau đó nghĩ, trước mắt quan trọng nhất nghĩ cách bảo vệ mạng nhỏ của mình và mọi người.

" Huynh đệ, đến Khiết Đan tại sao không chào hỏi ca ca một tiếng."

Một giọng thô sảng vang lên bên ngoài:

" Ta mang theo một vò rượu, huynh đệ có cho đại ca mặt mũi hay không, ra ngoài uống một chén."

Âu Dương nghe ra thanh âm, dĩ nhiên là Tiêu Cam Vân rất nhiều không gặp. Sau khi công hãm Lâm Hoàng phủ, Âu Dương đã từng phái người dò xét tung tích Tiêu Cam Vân, nhưng nghe nói đem sòng bạc phó thác cho hai người Vương Mạch quản lý rồi đi về đâu thì không rõ. Thật không nghĩ tới hắn gia đại nghiệp đại thực sự đầu quân rồi, càng không nghĩ tới bây giờ còn mang binh bao vây hành dinh khâm sai của mình.

Âu Dương nói:

" Huynh đệ tốt sẽ ra ngay, đại ca xin chờ một chút."

Tường vây một mét hai, tám trăm vệ đội dưới sự dẫn dắt của Chu Đạt thành lập phòng ngự. Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần người Liêu phóng hỏa, người ở bên trong căn bản không có khả năng chống đỡ nổi, chỉ có thể ra ngoài liều mạng với kỵ binh Liêu.

Đây là đoàn sứ giả, không phải là đoàn đội chiến đấu, ngoại trừ mười mấy súy thủ pháo căn bản không có hỏa khí gì khác.

Chu Đạt ngăn cản Âu Dương ôm quyền:

" Đại nhân, ta thương lượng với mọi người một chút, phải đem đại nhân an toàn đưa ra ngoài."

" Đưa đi đâu?"

" Chúng ta thay đổi quần áo cấp đại nhân binh sĩ vệ đội, trong châu phủ còn có chừng trăm con ngựa và một ít hỏa khí, vẫn là có cơ hội rất lớn phá vòng vây mà ra."

Chu Đạt nói:

" Chỉ cần đại nhân không việc gì, đại sự đã định, lỡ như đại nhân gặp chuyện không may, sợ rằng cố gắng hơn một tháng hoà đàm đều đổ sông đổ biển."

"... Cái này chờ ta trở lại rồi nói sau."

Âu Dương nói"

" Đại ca của ta không đến mức lúc mời ta uống rượu, còn hạ độc thủ, Trương Tam và Lý Tứ đi cùng ta là được rồi."

...

Tiêu Cam Vân ở trước cửa chính châu phủ ba mươi thước đại đao khoác trên lưng ngựa, trước mặt hắn trên một cái bàn có một chút thịt khô với hai túi rượu, tất cả kỵ binh đều bên ngoài trăm bước tản mác nhìn chung quanh châu phủ.

Âu Dương chắp tay:

" Đại ca."

Tiêu Cam Vân đứng lên nói:

" Huynh đệ, tới đây ngồi đi."

Âu Dương đi qua ngồi xuống, Tiêu Cam Vân rót rượu nói:

" Huynh đệ tuổi còn trẻ đã là trọng thần Đại Tống, thật làm cho vi huynh nhìn với cặp mắt khác xưa."

Âu Dương nói:

" Huynh đệ cũng không ngờ, đại ca thực đi làm binh."

" Ha ha."

Tiêu Cam Vân cười nói:

" Vốn là đánh cẩu Nữ Chân, không nghĩ tới bây giờ lại đánh với người Tống."

Âu Dương nhìn Tiêu Cam Vân, ngoại trừ tang thương sâu sắc, ngoài lồng ngực lộ ra một vết sẹo, da cuốn thịt bung, khiến người kinh sợ. Âu Dương nói:

" Đại ca, đánh đã đánh xong rồi, Gia Luật Đại Thạch đang hậu sự."