Thiên Tống

Chương 284-1: Hỗn chiến Hoàng Long (1)




Một loại chọn dùng chính là thêm ròng rọc trượt, ngoài ra một loại chỉ chọn dùng ròng rọc cố định. Trải qua thí nghiệm độ leo tường của loại đầu tiên nhanh nhất, nhưng quá trình tiền ký tương đối phức tạp. Quá trình tiền kỳ của loại thứ hai thì đơn giản, nhưng tốc độ chậm, hơn nữa yêu cầu nhân lực rất cao. Trương Tuấn sau khi xem hiệu quả đề nghị, phương pháp một dùng hai mươi khẩu. Chỉ cần trong thời gian quy định trọng pháo lên tường thành đạt tới hai mươi khẩu, Trần Quy liền miễn chết.

Chọn dùng ròng rọc thực sự không phải là sáng kiến của Trần Quy, ở kiến trúc cổ đại, đặc biệt là kiến trúc tháp cao đã có chọn dùng, có điều bởi vì tính cực hạn của giáo dục và tạp khoa không được coi trọng, vẫn luôn không có phát triển và sử dụng phương diện rộng. Trong kiến trúc cao tầng xây dựng tháp cao này, người biết sử dụng những thứ này đều được gọi là danh tượng. Nhưng bởi vì một vài đặc điểm truyền nam không truyền nữ, còn bởi vì tỷ lệ sử dụng rất thấp, một vài phương pháp sử dụng vẫn luôn không có phổ cập chính quy. Nghe đồn nói, tảng đá Kim Tự Tháp cũng là lợi dụng định luật ròng rọc chạy vận chuyển đi lên.

Ở kế hoạch này, thời gian là quan trọng nhất. Trọng pháo nhất định phải trước khi cung thủ thành nam bắc đến tiếp viện khai hỏa làm loạn trận hình bọn họ. Bốn thông đạo lợi dụng hỏa khí nhanh chóng đột phá tiến vào trong thành triển khai trận hình phòng ngự, tiếp ứng quân đội cuồn cuộn không ngừng. Cuối cùng thành lập phòng tuyến, điều khiển thành đông.

...

Liên tục năm ngày không có tiến công, thời tiết càng thêm giá lạnh, Tông Hàn trong lòng lo nghĩ rất nhiều, so ra thì Hoàn Nhan Tông Bật lại thoải mái hơn nhiều, hai bên cũng là danh tướng, Tông Hàn sớm bố trí sách lược ứng phó các loại phương pháp công thành của quân Tống. Guồng nước của quân Tống khiến cho hắn khốn đốn rất nhiều, vấn đề này vẫn luôn khiến hắn không cách nào giải quyết. Dù sao Nữ Chân không có khả năng giống như Tống tài đại khí thô, chế tạo guồng nước tiến hành phản kích.

Tông Hàn ban đêm tuần tra thở dài, cho dù mùa đông này có thể ở lại, nhưng mùa xuân sang năm sẽ rất khó nói, quân đường Hà Bắc có hai mươi mấy vạn đại quân, thật sự không phải là người Nữ Chân có khả năng trực tiếp chống lại. Cùng với hỏa khí xuất hiện, uy lực kỵ binh giảm xuống rất thấp, Tông Hàn không biết từ đâu cảm giác thấy cô đơn.

" Keng..."

Một tiếng chiêng vang lên cắt ngang hắn. Hắn xoay người vừa nhìn, đã thấy phương hướng thành đông một mảnh huyên náo. Ầm ầm mấy tiếng, ánh lửa ngất trời, Tông Hàn nhận ra là súy thủ pháo của quân Tống. Lập tức hạ lệnh:

" Quân Tống đánh lén ban đêm, cung tiễn nam bắc doanh do Hoàn Nhan Tông Bật điều động chuẩn bị ứng chiến."

Nói xong lên ngựa lập tức nhắm hướng đông mà đi. Gần đến nơi, nương nhờ ánh lửa tường thành xem xét, trên tường thành đứng mấy trăm quân Tống, còn có quân Tống liên tục không ngừng từ đầu tường xuất hiện.

" Báo."

Một tên thân binh dừng ngựa nói:

" Lộ tuyến tiến công tả hữu tường thành bị phong kín, cầu thang hai bên không thể đi lên."

" Làm cái gì..."

Tông Hàn nói một nửa, đột nhiên tay vừa nhấc, một mũi tên bị bảo kiếm hắn đánh bay. Tông Hàn quát lên:

" Mệnh lệnh tử thủ bốn lộ, không thể quân Tống vào trong thành."

" Dạ."

Thân binh thúc ngựa truyền lệnh.

Tông Hàn thay đổi suy nghĩ của mọi người muốn cướp lại tường thành, mà là tử thủ lộ môn, chờ cung doanh tiến hành phản kích. Thành bại nằm ở cung doanh, Tông Hàn lập tức quay ngựa đến Cung Bắc doanh, cung thủ đều chuẩn bị sẵn sàng, Tông Hàn phất tay, mọi người cước bộ chạy theo phía sau Tông Hàn. Nam doanh do Hoàn Nhan Tông Bật dẫn đầu, hai bên một hồi, hai bên cũng không vô nghĩa, bày trận nhắm hướng thành đông chạy tới.

" Nguyên soái cẩn thận."

Một quả đạn pháo rơi xuống bên cạnh Tông Hàn, thân binh vội vàng vây quanh thành đoàn. Sau hai giây đạn pháo nổ tung, ba tên thân binh mất mạng ngay tại chỗ. Đây chỉ là bắt đầu cơn ác mộng, khu vực Tông Hàn gặp phải oanh tạc dạng trải thảm, cung thủ không có tư tưởng chuẩn bị, lập tức tán loạn.

Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Bật lập tức đàn áp. Tông Hàn lại càng vứt bỏ ngựa, rút kiếm cùng các cung binh mạnh mẽ xuyên qua lửa đạn. Chỉ cần tiến lên thêm một trăm bước là có thể tiến hành bắn phá đầu tường. Quân Tống đã trang bị lựu đạn diện tích lớn, mặc dù lựu đạn thủ công công nghệ rất phức tạp, nhưng quân lộ Hà Bắc vẫn có số lượng tương đối nhiều.

Lửa đạn càng ngày càng nhiều, quân Tống lần này căn bản không tính toán năng lực thừa nhận thân pháo, với khu vực này tiến hành oanh tạc. Cách làm này khiến Tông Hàn rất là kinh ngạc, quân Tống lấy pháo từ đâu ra? Phải biết rằng, nếu trọng pháo đặt ở dưới thành, không tấn công được đến chỗ này, trong thành địa thế cao hơn so với ngoài thành hơn mấy thước, ngoài thành trọng pháo và tầm bắn cung thủ trong thành không sai biệt lắm. Vậy cũng chỉ có một khả năng, đó chính là quân Tống vận chuyển pháo lên trên tường thành, còn bản thân thân ở nơi đây trùng hợp là vị trí sát thương tốt nhất của trọng pháo trên tường thành.

Quân Tống bắn xong mười lăm đạn pháo, đang dùng các loại phương pháp làm lạnh nòng pháo. Vương Ngạn làm tiên phong dũng mãnh nhất dưới trướng Trương Tuấn được sự giúp đỡ của súy thủ pháo, rốt cục lao xuống cầu thang trái. Vương Ngạn dẫn theo mấy chục người xông lên, người phía sau bắt đầu bố trí phòng ngự, phòng ngự trọng điểm chính là cung thủ. Các loại vật tư được chồng chết làm chướng ngại. Vương Ngạn dẫn binh thuận lợi chiếm lĩnh góc đông bắc. Thang lầu góc đông nam vẫn chưa chiếm lĩnh được. Còn cửa thành chồng chất vô số tạp vật, vốn dĩ muốn phòng ngự quân Tống cường phá cửa thành tiến hành sách lược trận địa phòng ngự, nhưng không ngờ lại làm cho súy thủ pháo không có đất dụng võ. Súy thủ pháo căn bản không làm nổ nổi đá tảng, bao cát và thương cự mã chất chồng. Nữ Chân vì phòng ngự cửa thành, còn ở chỗ này bố trí mười mấy xe hỏa tiễn thu được, mặc dù không có hỏa dược, nhưng trên xe hỏa tiễn an bài trường mâu, những thứ kia không chỉ là tấm chắn tự nhiên, còn là lợi khí để công kích.

Cứ như vậy một hồi, có ba xe hỏa tiễn bị người Nữ Chân đẩy đi tiến hành tấn công binh lính Vương Ngạn, súy thủ pháo của Vương Ngạn đối với bọn họ tác dụng không lớn không nói, hơn nữa cũng sắp sử dụng hết rồi. Người phía sau bởi vì phía trước bế tắc, cũng trợ giúp không được. Vương Ngạn cắn răng quát lên:

" Xông lên."

Dẫn đầu bản bộ hơn trăm người, vứt bỏ công sự che chắn cầm binh khí trong tay chém giết cùng người Nữ Chân. Bởi như vậy, binh lính đằng sau lập tức đuổi theo, người Nữ Chân nhân số tương đối ít, lại thêm trên tường thành một loạt cung thủ bắn tên lén và ném súy thủ pháo, rất nhanh liền chống đỡ không được.