Thiên Tống

Chương 281-1: Người du mục đều là địch (1)




" Tìm ai?"

Tô Thiên hỏi:

" Thái Hư đạo trưởng như thế nào?"

" Không được, người này có chút kỹ xảo giang hồ, sẽ biết người lừa gạt, nhưng đối với vấn đề này, ta tin tưởng hắn đoán không ra. Mặc dù từng làm quốc sư Nữ Chân, nhưng chính trị bên Nữ Chân cũng là đơn giản hơn nhiều, ừm, nói quá phức tạp rồi, người Nữ Chân chưa hẳn có thể hiểu rõ."

Tô Thiên cau mày nói:

" Chúng ta đương nhiên không thể tìm bọn người Lý tướng, liên quan đến lợi ích, cần phải tìm người hiểu rõ huyền cơ triều đình, có thể hiểu rõ thánh ý, lại phải ủng hộ chúng ta, ít nhất không thể phản đối chúng ta, tìm người có thân phận hỏi thử mới được.

" Đại nhân, Cửu công công như thế nào?"

Âu Dương nói:

" Nếu hoàng thượng thích làm ra huyền cơ thế này, hắn dám nói cái gì? Chắc chắn cũng là thích huyền cơ. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, có một người tuyệt đối phù hợp hắn là cựu thần ba triều, còn là một thành viên Thiên Tống chín trăm đẩy ngã nữ vương, có thể không ủng hộ ta, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không phản đối ta."

" Người nào?"

" Sư phụ ta Vương Khanh."

Vương Khanh đối mặt vấn đề của Âu Dương, sau khi sờ soạng chòm râu bảy lần, nháy mắt sáu lần, nói với Âu Dương, đồ đệ à, sư phụ của ngươi mặc dù là quan viên mấy phẩm, nhưng chưa bao giờ quản nội sự, chuyện này quả thật có nội tình, bản thân ngươi phải tự mình cân nhắc đi thôi. Hoàn toàn là một bộ thế ngoại cao nhân, không để ý tới phàm trần.

Âu Dương chỉ có thể nói, sư phụ, ngươi nha, nếu như đối với đồ đệ không tốt như vậy, cẩn thận đồ đệ trở mặt.

Vương Khanh: Tên tiểu thúi chết tiệt, ngươi còn muốn thế nào?

Âu Dương: Hãm hại ngươi nhìn lén hoàng đế tắm rửa trong lúc bế quan.

Đương nhiên, nói không phải như vậy. Vương Khanh quả thật không muốn hỏi đến, nhưng Âu Dương dỗ rồi dụ rồi dỗ, cũng chính là sư bà của Âu Dương, Vương Khanh dưới áp lực của mẫu thân, chỉ có thể là nói ra cái nhìn của bản thân. Đây là lần thứ hai Âu Dương lợi dụng Vương mẫu, lần đầu tiên là mời người ta uống trà, lần này là tặng quà.

Vương Khanh nói:

" Trước mắt Nữ Chân đều là đánh nhỏ loạn nhỏ, nhưng vì cái gì hoàng thượng muốn lùi lại ngày tháng đã quyết định lần nữa chứ?"

" Đúng vậy, vì sao?"

Âu Dương mờ mịt đáp một tiếng, ngươi thật dài dòng.

" Bởi vì hoàng thượng là nghiêng về ủng hộ các ngươi, ngươi nghĩ kỹ lại xem, trì hoãn thời gian đối với bên nào có lợi hơn?"

Vương Khanh nói:

" Hoàng thượng nếu chọn dùng biện pháp dùng Kim trị Kim, sớm đã bắt đầu bố trí tiếp xúc tù trưởng, bổ nhiệm quan viên. Chần chừ không quyết không phải là tác phong của hoàng thượng."

Âu Dương như cũ nghi vấn:

" Sư phụ ý là?"

" Trước mắt đất đai Nữ Chân chiếm lĩnh mặc dù có chút đánh nhỏ loạn nhỏ, nhưng vô cớ xuất binh. Ngươi có biết vì sao chiến tranh, bãi quan đều phải tìm lý do hay không?"

" Ít nhất có thể giải thích cho mọi người, để mọi người ủng hộ."

" Đúng, tỷ như Lý Hán phải khâm sai, bị người giam cầm rồi, hoàng thượng lập tức sai người bí mật cứu ra, mà không khoa trương. Bởi vì hoàng thượng biết rõ, nếu như khoa trương, chuyện này còn liên quan đến mặt mũi triêu đình, uy nghiêm hoàng gia. Hoàng thượng nghĩ không giải thích thì không được."

Vương Khanh nói:

" Cho nên ta thấy hoàng thượng ý là, hi vọng phía nam nơi Nữ Chân chiếm lĩnh có chút động tĩnh, để cho dù đại thần muốn phản đối không thể cũng không dám mở miệng phản đối. Theo như suy tính như vậy, hoàng thượng tất nhiên không hi vọng bên kia hòa khí."

Bởi vì hai tháng như vậy, có thể hòa khí trở lại sao? Vậy cũng chỉ có một lời giải thích, hoàng thượng hi vọng bên kia xảy ra chuyện, chuyện càng lớn càng tốt, nàng có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt Nữ Chân, chấm dứt hậu hoạn. Vì sao hoàng thượng không nói rõ, đó là bởi vì chuyện như vậy, không có cách gì nói rõ. Nhưng vẫn phải nói rõ một chút."

Âu Dương hỏi:

" Điểm nào?"

" Từ xưa đến nay, hoàng thượng mặc dù sẽ không nói rõ, nhưng nhất định sẽ nói rõ với ngươi. Nhưng hoàng thượng lại không nói rõ với ngươi."

" Ta hiểu rồi."

Vương Khanh mặc dù chưa nói xong, nhưng Âu Dương tỏ vẻ hiểu rõ, đây là một loại chuyển biến thái độ của Triệu Ngọc đối với mình. Có thể là cố tình tức giận, cũng có thể là tin tưởng xuất hiện vấn đề lớn. Âu Dương hỏi:

" Ta phải nên làm như thế nào?"

" Chuyện này không phải chuyện nhà, là chuyện nước, đương nhiên lấy quốc sự làm trọng."

Vương Khanh nói:

" Nhưng ngươi cũng có thể xem thử hoàng thượng đối với ngươi rốt cuộc là thái độ như thế nào. Bởi vì hoàng thượng cũng sẽ không lấy quốc sự làm trò đùa."

" Sư phụ ý là phải ở nơi chiếm lĩnh kia làm mọi chuyện rối lên."

Âu Dương thử nghĩ xem hỏi:

" Làm sao để gây chuyện, phải thế nào thì chuyện mới lớn được?"

Vương Khanh mỉm cười:

" Chuyện này vi sư cũng không biết."

" Tạ ơn sư phụ."

Âu Dương cáo từ.

Ba ngày sau, Tô Thiên đến dịch quán tìm Âu Dương, nhưng được cho biết, Âu Dương đi Hà Nam du ngoạn rồi. Tô Thiên mấy ngày qua không ít hoạt động, đến khắp nơi liên lạc người, đến khắp nơi nói đạo lý. Có điều, tình hình không quá lạc quan, đại thần dù sao đều là người khoa cử Nho gia, đều có chút cổ hủ. Một vài quyết sách nhỏ có thể sẽ nghe theo, nhưng xua đuổi và giết chóc làm trái với tinh thần Nho gia này, rất nhiều người không dễ dàng tiếp nhận cho lắm. Cũng giống như vậy, phái phản đối Trần Đông dùng một chiêu Âu Dương đã từng bày ra, đến bái phỏng từng nhà đại thần. Điều này khiến Tô Thiên áp lực rất lớn. Vì thế đi tìm Âu Dương, không ngờ Âu Dương lại thả bồ câu đi chơi.

Cũng vừa vặn, Tô Thiên thất vọng đang chuẩn bị rời khỏi, Cửu công công đi đến, hai người sau khi hàn huyên hai câu, Cửu công công kinh hãi:

"Tiểu tử này chạy rồi?"

Tô Thiên ngược lại sửng sốt:

"Công công, Âu đại nhân không phải là quan ở kinh thành, cũng nói rõ quan điểm với ta, dường như không cần thiết phải ở lại đâu?"

" Hắn đi đâu?"

Cửu công công hỏi.

" Hình như là đi Hà Nam, nói là đi tìm Hồ chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ uống rượu."

" Người đâu!"

" Dạ."

Hai gã nội vệ sau lưng trả lời.

" Phái khoái mã đuổi theo Âu đại nhân về đây."

" Vâng."

" Nhớ kỹ trên đường không thể ngừng nghỉ."

Nhưng Cửu công công không ngờ chính là, mười ngày trôi qua, khoái mã báo lại không có tung tích Âu Dương. Triệu Ngọc rất tức giận, trước mắng Âu Dương, rồi sau đó lại mắng Cửu công công vô dụng, khiến hắn liên tục phái người tìm kiếm.

Cửu công công cũng rất ủy khuất, có điều dù sao cũng là thái giám, có ủy khuất là bình thường, không có ủy khuất là phi thường không bình thường. Cho nên lúc mặt ủ mày chau, tự mình đi đến Dương Bình tìm bọn người Triển Minh thương lượng, dù sao những người này tương đối quen thuộc hành tung Âu Dương.