Thiên Tống

Chương 279-1: Trần Quy (1)




Cũng như vậy, nam bắc bưu lộ cũng kiếm được một khoản, mỗi ngày thư tín các nơi Đại Tống gửi đến tổng xã báo Hoàng Gia ở Dương Bình vô số kể, đáng tiếc biện pháp chân chính có giá trị không nhiều lắm, nhiều nhất có vài chiêu binh rũ, nghi binh Trương Tuấn đã sớm biết như thế tương đối hữu dụng. Có điều hình thức chiến trường biến hóa mỗi ngày, bây giờ đã có người đối với sau tháng chín, tình thế đại quân của Hàn Thế Trung phối hợp tác chiến đã cân nhắc suy nghĩ.

Hàn bộ không cách nào cung cấp hỏa lực công kích chủ yếu, là bởi vì bọn họ phải tiếp tục tiến lên công kích Đông Kinh. Mảnh đất này so với Tây Hạ còn to hơn, địa hình phức tạp, khí hậu ác liệt. Cần phải trước khi vào đông chiếm lĩnh được thành trấn tiền tuyến để làm căn cứ. Hơn nữa bên phía Hàn bộ, cũng không thích hợp triển khai đại bộ đội, công thành dĩ nhiên là càng thêm khó khăn, chỉ có thể là càn quét đóng quân ngoài thành, phái quân đội trông coi. Không để cho người Nữ Chân chặt đứt hậu cần của mình.

" Phần lớn là lý luận suông."

Lưu Huệ Lan chỉ lên bảng đen nhỏ trong lớp học đại học Dương Bình, giảng giải cho mọi người hay:

" Loại thứ nhất tương đối có thể có khả năng, đào đường hầm."

Âu Dương gật đầu:

" Có thể."

" Không phải là có thể."

Ngô Giới đến đại học Dương Bình đào tạo sâu lắc đầu nói:

" Sông hộ thành là dẫn nước Tùng Giang mà vào. Sâu hơn mười thước, nếu như bên ta tấn công, tất nhiên phải đào sâu hơn mười ba thước, nhưng vắt ngang mười ba thước, là công trình khổng lồ. Thời gian vẫn dễ bị sụp đổ, còn sẽ khiến nước sông tràn vào. Cách làm này không chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa nguy hiểm thật lớn."

" Không thể được."

Âu Dương mặt không đỏ tim không nhảy:

" Người kế tiếp."

Lần này là kéo tất cả đệ tử và giáo sư tạm thời đến tham thảo.

" Biện pháp thứ hai là ngập nước."

Lưu Huệ Lan nói:

" Tùng Giang đóng đê, mở đê để nước tràn vào thành."

Đây là bản cũ Quan Vân Trường nước ngập bảy quân."

" Đó là một biện pháp, nhưng nước đến nhanh, lui cũng mau, căn bản là sát thương không được người ta."

Âu Dương hiểu rõ cái này, trừ phi là làm công trình Tam Hiệp.

" Biện pháp thứ ba tương đối chính thống, trước tiên lấp bằng sông hộ thành, rồi sau đó trọng pháo và máy bắn đá liên tục phá tường thành."

" Tổn thất quá mức thảm trọng."

Một học viên ở phía cuối nói:

" Hoàng Long phủ không giống như những nơi khác, các loại công cụ công thành truyền thống như trọng pháo và máy bắn đá, thật ra thì đều nằm trong suy nghĩ của vương hầu các đời. Tường thành chôn sâu ba thước, ba đường dựa vào. Ở trên tường thành vốn là rất cao lại trang bị thêm tiễn tháp, trên mũi tên còn tẩm hỏa dược. Nếu trọng pháo đẩy trước, hỏa dược dễ dàng bị đốt. Còn có sông hộ thành không giống các thành khác, chính là nước chảy. Nếu muốn lấp bằng sông hộ thành tổn thất sẽ vô cùng to lớn. Cho dù lấp được sông hộ thành, còn phải đối mặt với tường thành cao gần năm mươi thước. Ta nói câu khó nghe chứ, cho dù là Nữ Chân một binh phòng thủ một cầu thang, sợ rằng quân Tống cũng rất khó dụng binh xông lên tấn công."

Súy thủ pháo cũng không dễ dùng, đừng nói phải đeo đao phải leo thang còn phải cầm đuốc còn có thể bị kẻ địch công kích, cho dù là ném đi, góc độ thẳng đứng, khả năng tự nổ chính mình còn lớn hơn cả ném nổ kẻ địch. Còn một điều, thời gian hoả tuyến không dễ nắm bắt, cho dù ngươi ném lên rồi, người ta ném trở lại, cũng là chuyện làm cho người ta sụp đổ.

Lương Hồng Ngọc chỉ hỏi:

" Ngươi là người phương nào? Người này cũng không phải là học viên trường quân đội."

Người nọ vừa chắp tay nói:

" Hạ quan tri huyện An Lục Trần Quy, nghe nói có mở khóa này, đặc biệt đến đây xem thử."

Âu Dương nhìn người này, tuổi tác chưa tới ba mươi, trên mặt không có nụ cười gì, vô cùng đoan trang nghiêm túc. Một quan viên binh bộ triều đình giám sát nhỏ giọng nói với Âu Dương:

" Nghe nói Trần Quy này thích cứu tế người nghèo, thích làm việc thiện, trong nhà không có bao nhiêu gia sản, làm quan pháp liêm, thanh danh cũng không tồi. Đáng tiếc là minh pháp thi tiến sĩ, không phải khoa tiến sĩ. Bằng không còn thăng quan nữa."

Âu Dương gật đầu nói:

" Nếu như quan lại triều đình, tất nhiên có thể dự thính. Không biết Trần đại nhân đối với trận chiến lần này thấy thế nào?"

Trần Quy từ trong lòng ngực lấy ra một bản vẽ, đi đến trước giảng đài nói:

" Mấy vị tướng quân xin mời xem, đây là thiết kế máy ném của hạ quan."

Âu Dương nói:

" Đây không phải là máy bắn đá gia công thay đổi thêm sao?"

" Âu Dương đại nhân minh xét, đúng là chỉ cải biến bánh xe và bộ phận cấu tạo máy bắn đá, để thân may nhẹ hơn, hơn nữa trên đỉnh thiết trí da sắt che chắn phòng ngự tên đá, thoạt nhìn dáng vẻ rất quái dị."

Âu Dương cười khổ:

" Trần đại nhân, đừng nói ném tảng đá, chúng ta dùng trọng pháo người ta còn không sợ."

Cổ đại hỏa dược chính là tương đối phiền toái, nếu bắn chuẩn, có thể lợi dụng hỏa tiễn nổ tung trọng pháo. Mặc dù có thể không thấm nước, nhưng không thể phòng lửa.

Trần Quy nói:

" Âu đại nhân, nhưng hạ quan không phải ném đá."

" Ồ? Vậy là cái gì?"

Trần Quy nhỏ giọng nói:

" Đạn nước."

"..."

Âu Dương suy nghĩ cũng nhỏ giọng hỏi:

" Ý ngươi là tiến công tháng chạp?"

" Những chỗ này khí hậu giá lạnh, trước tháng chạp là có thể tiến công."

" Ừm... Cách này ngược lại rất hay."

Âu Dương biết rõ những địa phương này ở hiện đại lúc giá lạnh nhất có thể đi đến ba mươi độ âm, mùa đông bình thường dưới mười độ âm trở lên. Nếu như dựa vào phương pháp kia thực hành, chân chính đánh là hậu cần kinh tế. Đối với Âu Dương mà nói, tiền không là vấn đề, tiêu mấy trăm vạn so với tử chiến hơn mấy trăm cấm quân thì tốt hơn nhiều. Âu Dương nói:

" Mọi người giải tán thôi."

Học viên bên dưới hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì cả. Có điều nếu Âu Dương nói giải tán, sẽ không có đạo lý không giải tán. Âu Dương nói với Trần Quy:

" Trần đại nhân, ta không dám cam đoan Quân Cơ xứ và hoàng thượng có thể tiếp thu ý kiến của ngươi, nếu thuận tiện không bằng cùng nhau lên kinh diện thánh."

" Diện thánh?"

Trần Quy ngẩn người, hắn là tiến sĩ khoa tạp, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy hoàng đế, nhưng lập tức gật đầu:

" Được."

" Trương Tam, chuẩn bị xe ngựa lên kinh."

Trần Quy nói:

" Âu đại nhân, hạ quan biết cưỡi ngựa."

" Tốt lắm."

...

" Đông chết người Kim?"

Triệu Ngọc trầm tư một hồi lâu mới nói:

" Cũng là một biện pháp tốt, nhưng kéo dài đến tháng chạp. Không chỉ có người Nữ Chân rét lạnh, quân tướng sĩ ta cũng rét lạnh như vậy."

" Tháng chạp nước xối mặt đã đủ chết cóng rồi. Nếu như địa phương lại có tuyết rơi, người Nữ Chân không thể hành động. Bệ hạ, tay này cũng đông cứng rồi, xạ tiễn còn có thể nhắm chuẩn sao?"