Thiên Tống

Chương 265-1: Ngàn dặm tìm vợ (1)




Ngô Gia Lượng nói, Tống Giang đã được bổ nhiệm làm Phòng Ngự Sử sông Địch, quản lý bến phà, bến sông và đường sông, có quyền điều phối hơn hai vạn cấm vệ quân dưới trướng. Ba mươi sáu vị tướng, một nửa biết chữ đều được phong làm chủ tướng, mỗi người phụ trách một nơi. Không biết chữ thì dẫn theo một binh sĩ biết chữ đến phụ trách việc áp tải hậu cần. Tuy Ngô Gia Lượng võ công hơn người, nhưng cũng chỉ có thể đi quản lý hậu cần, hơn nữa chỉ là áp giải hậu cần. Cấm vệ quân dưới trướng thì có hơn một trăm người, khá là thê lương.

Có người còn thê lương hơn, Âu Dương qua sông Địch, sau khi uống rượu cùng với các tướng lĩnh của Tống Giang thì tiếp tục lên đường. Ở một huyện nhỏ cách Lai Châu trăm dặm, hắn nhìn thấy Trương Tuấn, thân là thủ thành. Bên cạnh Trương Tuấn không có lấy một cấm vệ quân, người chỉ một mình một ngựa. Binh sĩ của hắn là toàn người được chọn tạm thời từ đám sương quân, chức trách của hắn là an trí đám sương quân tiền tuyến đến qua đêm ở trong huyện. Phòng cháy, phòng trộm cắp, công việc bận rộn nhưng đơn giản.

Trương Tuấn thấy Âu Dương thì ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó quỳ xuống, khóc nức nở:

"Đại nhân."

Hắn rất cảm kích ơn cứu mạng của Âu Dương, nhưng cũng rất ủy khuất với việc làm của mình. Là Âu Dương đề bạt hắn, hắn cũng nắm chắc cơ hội ấy, nhưng vì chút lòng tham lam, để xảy ra án mạng nên mới phải chịu kết cục như thế này.

"Đứng dậy đi."

Âu Dương nhìn xung quanh rồi nói:

"Có thể nhìn ra người vẫn làm việc rất chăm chỉ, cẩn thận."

Trương Tuấn nói:

"Đại nhân, ta là có tài nhưng không có chỗ dùng đến. Mỗi ngày đều ngủ không ngon, chỉ có thể trình bày kế hoạch hậu cần. Đều là bị ép buộc."

"Ngươi thấy rất uất ức sao?"

Âu Dương thấy Trương Tuấn gật đầu liền cười, nói:

"Ngươi và Hàn Thế Trung là tiến sĩ đồng niên, đều là người do ta chọn ra. Hàn Thế Trung còn không hiểu nội tình của ngươi sao? Nếu ngươi thấy uất ức, vậy thì hoặc là ngươi dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng Hàn tướng quân, hoặc là ngươi có chỗ làm còn chưa tốt. Tin ta đi, chỉ cần ngươi làm tốt chức trách của mình, sớm muộn gì cũng sẽ có phần của ngươi."

"Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở. Lần đầu tiên có ngươi khuyên giải cho Trương Tuấn. Trương Tuấn đương nhiên là nghe lọt tai. Ngày lập tức có cảm giác thoải mái trong lòng. Thực ra Triệu Ngọc có chỉ thị bảo Hàn Thế Trung dùng Trương Tuấn, nhưng bị Hàn Thế Trung khước từ, cử hắn tới đây làm thủ thành.

Mặc dù Âu Dương không biết, nhưng hắn rất hiểu thái độ làm người của Hàn Thế Trung, sẽ không để cho một vị tướng ưu tú như vậy làm thủ thành mãi mãi. Về phần có ý đồ gì thì Âu Dương cũng không muốn đoán gì đoán non làm gì, cho nên chỉ khuyên bảo Trương Tuấn, làm tốt bổn phận của mình.

Vì đã gần tối, nên Âu Dương đành ở lại huyện một đêm. Huyện có bách tính, đương nhiên cũng sẽ có tri huyện. Nhưng nhìn dáng vẻ của tri huyện thì thấy không có lấy tí nhã nhặn nào, sau khi hỏi thăm thì xác định tri huyện này đúng là xuất thân từ tiến sĩ, nhưng không quá chú ý đến vệ sinh cá nhân mà thôi. Tri huyện cười khổ, một là không có thời gian, hai là không có tinh lực. Có quá nhiều việc phải làm.

Âu Dương cũng không kinh động người khác khi mình đến Lai Châu, nhưng không ngờ Hàn Thế Chung lại dẫn theo cấp dưới đến đón tiếp rất nhanh. Hàn Thế Trung làm ra vẻ thần bí, hỏi:

"Đại nhân, đây là tình huống gì đây?"

Âu Dương toát mồ hôi, đáp:

"Không có tình huống gì cả, ta đến chơi thôi."

Hàn Thế Trung không tin:

"Đến Lai Châu chơi? Hứng thú của đại nhân có phải là quá kỳ quặc rồi không?"

Âu Dương thấy càng giải thích càng rắc rối, dứt khoát nói:

"Cũng không phải đến tìm ngươi, ta đến hạm đội Hàng Châu."

"Oh."

Hàn Thế Trung bừng tỉnh, nói rồi mà, làm sao có thể chạy đến chỗ của ta du ngoạn được. Thấy Âu Dương không trực tiếp trả lời, cũng không làm khó nữa. Dẫn Âu Dương đến bến tàu, nói với người phụ trách bến tàu vài câu, sau đó nói với Âu Dương:

"Đại nhân làm xong chuyện, đừng quên đến chỗ ta uống đôi ba chén rượu đó nhé."

"Đương nhiên, đương nhiên, ngươi đi làm việc của mình đi."

Âu Dương lên một chiến tàu của hạm đội Hàng Châu vừa mới được sửa chữa xong, tiến về hải phận lân cận Cẩm Châu. Lương Hồng Ngọc đang phụ trách tuần tra ở đó. Nhưng thuyền trưởng nói với Âu Dương, hắn là người thuộc hạ do Nhạc Phi trực tiếp quản lý, Bột Hải không hề nhỏ, có thể gặp được hạm đội của Lương Hồng Ngọc hay không còn phải xem vận may của người thế nào. Nếu giờ không thể gặp, thì phải đợi đến một tháng sau, lúc hạm đội của Lương Hồng Ngọc trở về Đăng Châu tiếp viện mới gặp được.

Âu Dương toát mồ hôi, lão tử có bệnh đâu, Đăng Châu là cảnh nội của nguyên Tống, đường biển thì gần nhưng đường bộ lại vô cùng xa. Đợi khi mình đến được nơi đó thì người ta sớm đã khởi hành thì biết làm sao? Thuyền trưởng là một trong những học trò của Âu Dương, giống Hàn Thế Trung, cho rằng Âu Dương đảm nhận sứ mệnh thần thánh. Do vậy liền hứa với Âu Dương, nếu tìm không được Lương Hồng Ngọc thì sẽ hộ tống Âu Dương đến Đăng Châu.