Thiên Tống

Chương 257-1: Mượn đao giết người (1)




"Tình huống khác."

"Quân địch tan tác. Họ đã đi bộ bảy dặm theo bờ sông, giờ lại phải chạy thoát thân bảy dặm đủ để họ chịu không thấu rồi. Các huynh đệ đang truy sát."

Người đó nói:

"Thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán, kẻ địch bị lừa một vố ngay lượt đầu tiên. Sau đó, lúc truy sát lại bị bom, mìn oanh tạc thêm một vố nũa. Cộng thêm súy thủ pháo, toàn bộ đều ôm đầu chạy thục mạng, mạt tướng thấy họ căn bản không biết là chuyện gì đang xảy ra."

Kế hoạch của Âu Dương là một nghìn binh sĩ, Âu Dương thì bắt nạt những kẻ quê mùa chưa từng thấy hỏa khí, căn bản không thể chịu được tiếng nổ như sét đánh không ngừng như thế. Hiện nay hỏa khí chỉ chuẩn bị ở ba hướng quân và trong một hải quân, bộ đội địa phương không chỉ không được trang bị mà thấy cũng chưa từng thấy qua. Nhiều nhất cũng chỉ là nghe qua mà thôi...

Ba tầng bom, mìn, đều được vận chuyển trong lặng lẽ - lặng lẽ trong đêm khuya. Diện tích nổ tung của mỗi tầng khoảng vài mẫu đất. Điều khiến quân khởi nghĩa dễ đi đến cái chết nhất là họ đã đi bộ bảy dặm đường, còn phải chạy thoát thân bảy dặm nữa, trên đường còn phải chịu đựng hai tầng oanh tạc nữa.

Điểm trọng yếu của kế hoạch này chính là... chơi đùa với nữ nhân. Âu Dương lại một lần nữa lợi dụng sự tối tăm trong nhân tính của con người. Rất nhiều người tình nguyện tin tưởng: một người thành công là một quân tử, và một người ngu dốt thì chỉ thành công nhờ vào vận may mà thôi. Cũng không chịu tin người như vậy thật sự có bản lĩnh. Do vậy mà Âu Dương là người đã làm nên sự thành công khi chỉ cần chơi đùa với nữ nhân, tục ngữ nói: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Mà thượng bất chính, hạ tắc loạn, người dưới trướng đương nhiên cũng sẽ tùy tiện rồi. Theo tính toán của Lưu Kỵ, nếu quân khởi nghĩa dẫn theo một vạn người đến, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt, hai vạn người, Âu Dương sẽ phải rời đi. Nếu như có ba vạn người, Âu Dương phải chạy trối chết. Kiểm soát được số binh sĩ quân địch đến tấn công là vấn đề rất then chốt. Nhưng Âu Dương rõ ràng là đã quá lo lắng rồi, vì không muốn kinh động đến quân trú đóng của triều đình, Dương Ma chỉ dẫn theo chưa tới năm nghìn người, căn bản không đủ để nhét kẻ răng, chiến huống đương nhiên thiên về một bên và quân địch bị chết hàng loạt.

"Để họ đi."

Phó tướng hô lớn, lệnh cho cấp dưới ngừng tấn công, trời vừa rạng sáng, mọi người sắp hàng chỉnh tề nhìn theo mấy trăm người bước lên thuyền mà luống cuống tay chân. Họ rất may mắn, nếu Chung Tương đến thật thì toàn bộ bọn họ sẽ bị giết sạch. Nếu Chung Tương không đến thì nhất định phải có người đi lan tỏa sự sợ hãi.

Chiến dịch này, cấm vệ quân không chết dù chỉ một người.

......

Sáng sớm chôn nồi nấu cơm, khí thế của đội quân một nghìn người hoàn toàn khác nhau, đầu của phản quân tử vong bị cắt lất và đặt ở trên xe. Những người này thì lại dùng cơm ngay bên cạnh chiếc xe, chẳng có lấy một chút cảm giác không thoải mái. Âu Dương thì chịu không thấu, hắn cùng Mai Nương dùng cơm ở tiệm ăn. Hôm nay Âu Dương tự mình xuống bếp, làm một bữa sáng đầy dinh dưỡng.

Mai Nương có chút không nỡ, hỏi:

"Các người muốn đi đâu?"

"Người chết đã đủ nhiều rồi."

Âu Dương ăn một miếng trứng gà và nói:

"Bọn họ không nên chết vô ích, đoạn đường này phải dùng đầu của họ để phá vỡ Nhạc Châu và Đàm Châu."

"Báo."

Mấy người lính áp giải một nam nhân đến tiệm ăn:

"Người này là Dương Ma."

"Không hợp tác."

Âu Dương túm lấy đầu của Dương Ma đến xem, đúng là một nam nhân trầm mặc, bắp thịt rất rắn chắc. Tối qua, hắn vừa lộ diện thì đã bị nhận ra, sau đó bị một tên lính bắt sống. Hắn rắn chắc, cấm vệ quân càng rắn chắc hơn, nghiệp dư đấu với chuyên môn luôn kém mấy phần.

Âu Dương lau sạch tay, tiếp tục dùng bữa, ăn được mấy miếng thì nói:

"Dương Ma, với hành động không sợ chết của ngươi, ta một chút cũng không bái phục. Một nghìn người chỗ ta cũng không hề sợ chết đấy. Chỉ có điều, họ tận lực vì nước, còn ngươi thì lại làm hại một phương. Các ngươi mở miệng là nói thiên hạ bình quyền, nhưng đến bản thân ngươi cũng ngầm cất giữ vàng bạc, các ngươi chẳng khác gì đám tội nhân cả."

"Rơi vào tay ngươi, ngươi muốn nói thế nào cũng được hết."

Dương Ma nghiến răng:

"Thắng làm vua thua làm giặc."

"Lời này ta đã nghe nhiều rồi."

Âu Dương nói:

"Trước giờ ta chưa từng miễn cưỡng người khác, nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau. Nếu ngươi đã không nguyện ý hợp tác, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Ngươi thả ta?"

Dương Ma ngạc nhiên.

"Gia Cát Lượng bắt Mạnh Hoạch tới bảy lần cơ mà, ta tin sự chân thành của ta có thể khiến ngươi cảm động."

Âu Dương cười haha, nói:

"Không chỉ là ngươi, mấy ngươi bộ hạ của ngươi bị ta bắt ta đều thả hết."

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao hết, ta thích ta cao hứng."

Âu Dương phất tay:

"Tìm cho họ một chiếc thuyền, bảo họ cút."

"Vâng!"

Mai Nương cũng vô cùng ngạc nhiên, đây không phải là người khác mà là nhị thủ lĩnh của người ta. Nếu không giết thì cũng không thể thả đi dễ dàng như vậy được. Chưa kể đến chuyện thả hổ về rừng, mà còn mất đi cơ hội thăng quan tiến chức nữa. Mai Nương tò mò, hỏi:

"Oan gia, người thật sự thả cho họ đi sao?"

"Uhm!"

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả."

Âu Dương gắp lấy miếng trứng chiên, nói:

"Há miệng ra."

Mai Nương không phải kẻ ngốc, ý của từ há miệng ra chính là câm miệng. Mai Nương khẽ cười, hé đôi môi mỏng, để Âu Dương bỏ miếng trứng vào trong miệng.

.....