Thiên Tống

Chương 239-2: Kim quốc thực vong? (2)




Hồ Vạn Tam và bốn tên hộ vệ hiết sức chật vật, tay chân chỗ nào cũng có dấu tích bị trói, sau lưng họ chính là Kim nương. Còn trong sân nhỏ ở trước mặt họ có mấy chục người Nữ Chân, Âu Dương ra phía sau nhìn thì không thấy Kim Tứ ở hiện trường.

“Hồ chưởng quỹ, đừng có đến. . . .”

“Lệnh. . . .”

Sau khi cướp lời, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức im bặt.

Âu Dương:

“Hồ. . .”

“Lệnh. . .”

Thấy Âu Dương nhún nhường, Hồ Hạnh Nhi lại hô lên.

Âu Dương cả giận nói:

“Ngươi nói trước đi.”

“Vẫn là ngươi nói trước, ngươi làm việc công mà.”

“Không, ngươi nói trước vẫn tốt hơn, tránh lát nữa ngươi lại kêu cha một câu.”

Hồ Vạn Tam thấy dáng vẻ rất thân thiết của hai người thì vô cùng ngạc nhiên:

“Sao Âu đại nhân lại biết tiểu nữ?”

Câu hỏi này cần phải cướp quyền trả lời, Âu Dương vội nói:

“Lúc ta đến Hà Nam, vừa lúc thấy lệnh ái đang ở trong đám ăn mày đi ăn xin để duy trì cuộc sống. Vừa khéo ta đang thiếu một người quen thuộc Hà Nam, nên muốn thuê người làm dẫn đường, trời xui đất khiến thế nào lại chọn trúng cô ấy.”

Lời nói dối của người này không giống với những người có bản lĩnh thông thường. Hồ Hạnh Nhi lần nào cũng vô pháp phản bác. Lần đầu tiên mình gặp Âu Dương đúng là mình đang cải trang là ăn mày. Mà mình cũng quen thuộc Hồ Nam, còn làm phu xe kiêm người dẫn đường cho người ta cả một tháng trời, cũng đúng là có cầm tiền công. Hồ Vạn Tam cười khổ:

“Tiểu nữ ngang bướng, khiến đại nhân chê cười rồi. Không biết là nguyên cớ nào khiến đại nhân có mặt ở nơi này.”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Hồ chưởng quỹ, chuyện của nữ nhân ở sau lưng ông có quan hệ rất lớn đến sự hài hòa và ổn định của Đại Tống. Chi bằng giao cho ta xử lý có được không?”

Hồ chưởng quỹ lắc đầu:

“Đại nhân không biết đó chứ, nếu không phải Kim nương đỡ một đao cho ta, thì ta với mấy vị huynh đệ sớm đã thành ma dưới âm phủ rồi. Hồ chưởng quỹ ta có thể không biết làm người, nhưng vẫn hiểu được đạo lý tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Muốn dẫn Kim nương đi thì hãy giết ta trước.”

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa dù nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Hồ Hạnh Nhi nói với Âu Dương:

“Lời cha ta nói quả thực rất có đạo lý.”

Âu Dương nói:

“Đó là hồ ly tinh.”

“Cha!”

Hồ Hạnh Nhi lập tức thay đổi lập trường.”

“Con tránh qua một bên cho ta.”

Hồ Vạn Tam nói:

“Vẫn mong đại nhân cho Kim nương một đường sống.”

“Hồ chưởng quỹ, ta rất muốn đồng ý với ông, sau đó lại âm thầm giết nàng ta.”

Âu Dương thở dài:

“Đáng tiếc, cho dù ta muốn thả, Hoàng Thượng cũng sẽ không tha cho nàng ta. Những người có dính líu đến chuyện này. . . . một người cũng không được giữ lại. Nếu Hồ chưởng quỹ có đức hiếu sinh, chi bằng hãy để Kim nương chịu ít tội một chút. Bắt sống đến quan phủ, quan phủ có lẽ sẽ không dùng đến nhục hình.”

Kim nương nói:

“Hồ chưởng quỹ, ta với người có thể làm bạn với nhau âu cũng là duyên phận. .”

Hồ Vạn Tam ngắt lời:

“Đại nhân, một tay của người có thể thông thiên. Hồ Vạn Tam ta nguyện bỏ cả gia tài, cần bao nhiêu tiền xin người cứ nói. Nếu để người đời biết Hồ Vạn Tam ta tham sống sợ chết, đến ân nhân cứu mạng cũng trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình thì Hồ Vạn Tam ta đâu còn mặt mũi nào để sống ở trên đời này nữa.”

“Ngươi không sao thì cứu ông ta làm gì?”

Âu Dương thấy thái độ của Hồ Vạn Tam như vậy thì rất tức giận, trách móc Kim nương:

“Ngươi cứ để Kim Nhị chém chết ông ta, sau đó ta chém chết ngươi có phải xong rồi sao? . . . Được rồi, được rồi! Hồ chưởng quỹ, ta hứa với ông là được chứ gì. Nhưng không thể giữ nàng ta ở lại đây, ta sợ sẽ gây ra sóng gió.”

“Vậy, đại nhân… . . . .”

“Ta đưa nàng ta trở về Kim quốc, sau đó sự sống chết của nàng ta không còn liên quan gì đến chúng ta nữa. . .”

Hồ Vạn Tam vui mừng nói:

“Tạ ơn đại nhân đã mở một đường sống.”

Kim nương nói với vẻ lạnh tanh:

“Về Kim quốc? Kim quốc vẫn còn sao? … . . .”

“Còn!”

Âu Dương cười và nói:

“Nên nhớ, lần sau đừng có tin những gì trên báo viết. Trên đó toàn viết những gì người ta thích và những gì ngươi hi vọng mà thôi.”

“Kim quốc vẫn còn?”

Kim nương sửng sốt.

“Còn!”

Âu Dương phất tay:

“Dẫn Kim nương đi.”

Chỉnh lý một chút, hộ vệ tìm chút nước châm trà, Hồ Vạn Tam nâng chén và nói:

“Hồ mỗ hổ thẹn, không có lời nào để nói, Hồ mỗ dùng tra thay rượu cảm tạ đại nhân đã cứu phụ tử Hồ mỗ.”

Hồ Hạnh Nhi bất mãn:

“Cha, cứu cha là được rồi, còn con phải làm phu xe rất rất lâu cho hắn đấy.”

“Ai bảo con chạy đi lung tung, không chịu chút khổ cực làm sao biết được chỉ nhà là tốt nhất.”

Âu Dương khách sáo nói:

“Thực ra Hồ Hạnh Nhi có công rất lớn, nếu như không có nàng ta, chuyển của Tiểu Tần Lĩnh sẽ không thể thuận lợi như vậy. Ta sẽ báo sự thật với triều đình để triều đình ban thưởng cho Hồ Hạnh Nhi.”

“Vậy thì phải đa tạ đại nhân rồi. .”

Hồ Vạn Tam cũng không khách khí, sau đó ông ta chuyển đề tài:

“Thật không ngờ người Nữ Chân lại có ý đồ khác.”

Hồ Hạnh Nhi chen ngang:

“Cha, đại nhân nói cho con đến đại học Dương Bình.”

Âu Dương ngẩn người, nha đầu này học cũng nhanh thật đấy, nói dối mà cũng rành rọt, gọn ghẽ như vậy. Đúng là mình đã từng nói thế, nhưng là với thân phận Triệu Lục.

“Đại nhân nói thì con cứ đi chứ sao.”

Hồ Vạn Tam nói:

“Thực ra, con không nói thì ta cũng có suy nghĩ này.”

“Đội ơn cha.”

Âu Dương bất đắc dĩ cười trừ:

“Hồ trưởng quỹ, ta còn phải tiến cử với ông một người.”

“Đại nhân nói đến Kim Tứ? Tên ấy là một kẻ tiểu nhân tiêu biểu.”

Hồ Vạn Tam nói với vẻ khinh thường:

“Hồ mỗ không muốn làm bạn với kẻ như vậy.”

Âu Dương nói:

“Trong chuyện này Kim Tứ có công lớn. Hơn nữa, có Kim Tứ tọa trấn sẽ là một lợi thế lớn.”

“Lợi thì đại nhân đã nói hết trong thư rồi. . . .”

Hồ chưởng quỹ gật đầu:

“Thôi được, ta sẽ từ từ đề bạt hắn. Đại nhân nói rất đúng, ổn định mỏ quặng là việc hàng đầu.”

Hà Nam yên bình trở lại, Âu Dương và một trăm cấm vệ quân, Hồ Hạnh Nhi, còn có Kim nương trở về Đông Kinh trước. Nhưng ở các địa phương khác của Đại Tống vẫn diễn ra các cuộc bạo loạn với quy mô nhỏ. Do tính đơn nhất về cư xử của Triệu Ngọc trong việc chú trọng đến dân sinh và dân tộc bạo loạn mà các cuộc bạo loạn không diễn ra trên diện rộng. Bạo loạn ở các nơi lần lượt bị áp chế, tiêu diệt. Vốn lần này quan phủ không muốn chiêu an trước mà muốn vây quét. Do vậy khi diễn ra bạo loạn liền cử binh lính đến trấn áp ngay lập tức. Không chỉ có người của quan phủ, mà thương hội và bách tính cũng tham gia vào việc tiêu diệt đội ngũ phiến loạn. Cuộc bạo loạn với nhân lực đông nhất cũng chỉ có hơn bốn trăm người mà thôi.

Mặc dù sức phá hoại không lớn, cũng không có nhiều người Hán bị thương vong vì bạo loạn, nhưng tính chất sự việc lại vô cùng nghiêm trọng. Âu Dương vẫn đang trên đường trở về, Ngự Sử Đài thì đang tiến hành buộc tội thương nhân kéo dài hơn một khắc ở trong triều, mà tờ sớ mấy nghìn chữ ấy không có một chữ nào là không chĩa mũi nhọn về phía Âu Dương. Trong đó bao gồm cả việc không trọng khoa cử mà trọng tạp khoa, khinh nông trọng thương vv. Đương nhiên cũng không thể thiếu việc chỉ vì cái lợi trước mắt mà đem mấy vạn người Nữ Chân vào đất Đại Tống. Gián Nghị Đại Phu kịch liệt yêu cầu phải trừng trị Âu Dương thật nghiêm khắc.

Nhưng cũng có một luồng ý kiến khác, cho rằng trước đó Âu Dương phát hiện ra âm mưu của người Nữ Chân nên mới một mình mạo hiểm đến Hà Nam xử lý, có công trong việc dẹp yên phản loạn. Mà hai vạn người Nữ Chân Âu Dương dẫn đến khi đó đều là các công nhân đang làm việc ở quân Tây Bắc, vì Tiết Độ Sứ Lý Cương khi đó không làm tròn chức trách của mình, dẫn đến việc hai vạn người Nữ Chân bước vào vùng đất Đại Tống. Yêu cầu trọng thưởng cho Âu Dương, nghiêm trị Lý Cương.