Thiên Tống

Chương 237-1: Tử mã quyền đương hoạt mã y (1)




Âu Dương nói:

“Đến huyện nha xem một chút.”

Có vẻ như công văn đã được đưa tới nhanh hơn so với tin tức, lẽ nào Thái Hư Tử và Triển Minh bày ra hố đen.

Hồ Hạnh Nhi còn chưa di chuyển thì có người hô hoán ở trên phố:

“Nha môn thông báo tất cả người Chân Nhân trên đất Tống phải giải quyết hộ tịch ngay lập tức.”

Khoảng một trăm tên hương binh, hai mươi tên nha dịch, còn có mấy chục tên gia đinh được tổ chức thành một đội xuất hiện trên phố. Dẫn đầu là một tên có giọng sang sảng, dùng ngôn ngữ của tộc Nữ Chân hét lớn:

“Theo như công văn của Hộ Bộ, để tiến hành thủ tục làm hộ tịch cho người Nữ Chân, người Nữ Chân trong thành lập tức đến nha môn để giải quyết. Nha môn sẽ cử người đến mỏ quặng xử lí chuyện của mỏ quặng. Muốn đánh nhau thì qua bên kia mà đánh, còn muốn đăng kí hộ tịch thì hãy mau chóng đến nha môn. . .”

Mấy người Nữ Chân đang đánh nhau ở trong thành và chuẩn bị đến mỏ quặng đánh nhau nghe thấy thế đều sửng người, đột nhiên ý thức được sự diệt vong của Kim quốc hình như là một tin có lợi cho mình. Mình phải làm nhiều năm như thế mới có được hộ tịch, giờ nó nhanh chóng có được trong tầm tay rồi.

Tên có giọng sang sảng nói tiếp:

“Người Nữ Chân trên đất Tống sau khi được đăng ký hộ tịch sẽ từng bước được hưởng những lợi ích như các lao động người Hán, được hưởng sự bảo hộ của luật pháp và thương nghiệp Đại Tống, được thương hội Dương Bình và Đông Nam đảm bảo các phúc lợi cơ bản theo quy định như với lao động người Hán.”.

Giống như tuyên bố của chính phủ Mỹ, tất cả những di dân phi pháp sẽ được cấp cho các thẻ xanh giống nhau. Cái gì là cừu hận, là tổ quốc đều lần lượt quên hết.

Người Nữ Chân ở trong thành vội lao vụt đi. Người là loài động vật rất thực tế, cho dù có lãng mạn cũng chỉ dành cho ái tình mà thôi. Người Nữ Chân căn bản chưa từng được tiếp nhận sự giáo dục, không biết quốc gia là vật có hình thù như thế nào, định nghĩa ra làm sao. Họ luôn coi bộ tộc là quê hương của mình. Khi đến xếp hàng trước cửa nha môn, giữa bọn họ lại nảy sinh cuộc ẩu đả, tranh giành. Nhưng đến Âu Dương cũng không ngờ, chỉ cần một tên nha dịch quát một cái, đám người đánh nhau sẽ từ động thủ chuyển sang hậm hực. Lúc Âu Dương đi ngang qua nha môn cũng hết sức kinh ngạc. Sáu tên nha dịch, so với hơn ba trăm người Nữ Chân thật sự là… .

Điều Âu Dương không nghĩ tới chính là, vì động thái làm hộ tịch cho người Nữ Chân của triều đình mà những lao công phi pháp không phải là người của tộc Nữ Chân vô cùng bất mãn. Tin tức truyền đến mỏ quặng, người Nữ Chân thi nhau tuyệt thực, người Cao Ly kết bè kết phái với người Nữ Chân cũng bấm bụng chịu đói. Nguyên nhân chỉ vì một câu nói:

“Chúc mừng các ngươi đã trở thành con chó của Đại Tống.”

Âu Dương tiếp kiến Vương chưởng quỹ, phủ Vương ngoài mặt biểu hiện không có chuyện gì, nhưng nội bộ lại như lâm vào đại địch vậy, Hộ Viện, gia đinh, còn có các thanh niên trai tráng đều cầm trong tay vũ khí các loại. Vương chưởng quỹ vừa nhìn thấy Âu Dương liền oán trách:

“Sao phải gấp như vậy chứ?”

Âu Dương bất đắc dĩ nói:

“Ta với họ đã ước hẹn thời gian. Thời gian vừa đến bọn họ liền động thủ.”

“Lão gia, mỏ quặng loạn hết cả lên rồi.”

Một tên gia đinh bước vào báo cáo:

“Một người Nữ Chân bị chết. Bây giờ là người Nữ Chân đánh người Cao Ly, người Nữ Chân đánh người Nữ Chân. Tuy có quan phủ ra không ngừng la hét ra lệnh, nhưng vẫn loạn như trước.”

“Bảo quan phủ lôi hai người Cao Ly chém ngay tại chỗ.”

Âu Dương lập tức nói.

Gia đinh ngẩn người:

“Cái này. . . Ngươi là ai?”

Vương chưởng quỹ nói:

“Còn không mau đi đi.”

“Đợi một chút.”

Âu Dương ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung thêm:

“Để trống một sân nhỏ của Vương gia, cho người Nữ Chân tiến vào. Nhớ nói khéo léo một chút, cứ nói là để bảo hộ sự an toàn cho bách tính Đại Tống, không muốn bọn họ tham gia vào chuyện tranh giành.”

Vương chưởng quỹ gật đầu:

“Vẫn là hiền đệ thông minh, cơ trí, gặp loạn mà không hề nao núng.”

Chém mấy người Cao Ly, vừa có thể có tác dụng giết gà dọa khỉ, vừa không kích động các đoàn thể Nữ Chân có nhân số đông đảo.

Âu Dương gật đầu:

“Chuyện bên này có Vương chưởng quỹ sắp xếp, quan hệ không lớn đến các mỏ quặng nhỏ khác. Nhân thủ phân tán, có náo loạn cũng không làm nên động tĩnh gì lớn, ít nhất cũng không chọn cách gây chiến với Đại Tống. Dù sao thì các quản đốc kia vẫn có tác dụng rất lớn. Bây giờ người liên lạc của Nữ Chân chắc cũng không ngờ chúng ta lại có động thái này, thế nào cũng dâng sớ lên hỏi nên làm thế nào. Còn Hoàn Nhan Lan đã bị giam lỏng, cho dù có chủ ý thì một đến một đi sẽ hao phí rất nhiều thời gian, khi đó tình thế sớm đã ổn định lại rồi. Mấy tên kích động kẻ khác kia không nhận được chỉ thịđương nhiên cũng không dám tự ý hành động. Vả lại, với thế cục hiện nay như thế, cho dù bọn họ có đăng cao nhất hô, e là cũng không có mấy người hưởng ứng. Các mỏ quặng nhỏ nếu hợp lại chắc cũng có khoảng hơn vạn người, nếu như không có viện quân mạnh mẽ dẫn đầu, cũng sẽ không phá vỡ được sự ổn định của Hạc Bích, phế bỏ bảy vạn binh mã, tản ra khắp các mỏ thì ít ra cũng sẽ có viện binh trên đường. Phía Y Xuyên nếu ổn định cũng sẽ khiến cho viện quân của Nữ Chân gồm sáu, bảy vạn người bị chọc thủng. Mỏ than đá bậc trung có khoảng hơn một vạn người, mỗi mỏ ước tính cũng có khoảng một nghìn đến hai nghìn người, chắc chắn không đủ để phát động đấu tranh bằng vũ trang. Hơn nữa, Lưu tướng quân đã dẫn theo một vạn binh mã, chia làm ba hướng tiến vào núi Tiểu Tần. Thêm vào đó còn có sự giúp đỡ của các quản đốc Nữ Chân, không sợ gì các mỏ quẳng bậc trung.”

“Nếu. . . Nếu Hồ chưởng quỹ làm ẩu làm càn thì không ổn rồi.”

Âu Dương cầm bản đồ, nói.

“Gần Y Xuyên có ba mỏ quặng bậc trung và ba mỏ quặng nhỏ. Người gốc Nữ Chân hợp lại thì có khoảng vạn người, nếu như Y Xuyên nổi dậy quật khởi, xông thẳng đến những mỏ quặng này thì có thể kêu gọi được vạn người. Sau đó cùng nhau hướng về Hạc Bích, thêm vào đó là sự gia nhập của các lực lượng khỏe mạnh của các bộ tộc khác, có thể sẽ đạt tới con số hai vạn người. Nhưng ta đã viết thư gửi cho Hồ trưởng quỹ rồi, trọng dụng Kim Tứ, giết Kim Nhị, đặc biệt nhấn mạnh phải cắt toàn bộ vây cánh của Kim Nhị.”

Vương chưởng quỹ lau mồ hôi, hỏi:

“Nếu chỉ trọng dụng Kim Tứ mà không giết Kim Nhi thì sao?”

Âu Dương rít một hơi lạnh:

“Có Kim Nhị, Kim Tứ căn bản không có cách gì để kiểm soát người Nữ Chân. Thầm chí có thể bị uy hiếp tới mức cùng hắn tạo phản. Không phải chứ, Vương chưởng quỹ có phải lại lo bò trắng răng rồi không?”

Vương chưởng quỹ trầm mặc một lát rồi nói:

“Theo như những gì ta biết, Hồ đại ca hầu như không thích chuyện người khác can thiệp vào việc mà ông ấy quản lý, hơn nữa ông ấy đối xử với Kim nương rất tốt, muốn ông ấy giết Kim Nhị, e có chút khó khăn.”

“. . . . Nữ nhân. . . .”

Âu Dương nói:

“Lực lượng mà Kim Nhị hiệu triệu được rất mạnh, nếu thêm khu vực có nhiều núi, địa hình hiểm trở, thì cho dù ba nghìn quân mã phân hướng của Lưu tướng quân có đến kịp cũng sẽ không chống đỡ được. Không biết Kim Tứ có khả năng hại chết Kim Nhị trong âm thầm không nữa?”

Vương chưởng quỹ nói:

“Sợ là cũng không có khả năng đó. Kim Tứ đương nhiên biết rõ, nếu mình hại chết Kim Nhị thì Kim nương nhất định sẽ không tha cho hắn. Kim lương chỉ cần đưa ra điều kiện với Hồ đại ca, chịu nạp nàng ta làm thiếp thì cái mạng nhỏ của Kim Tứ sẽ chẳng có ai quan tâm. Cho nên ta cảm thấy Kim Tứ này không có ngu xuẩn như vậy, đi đắc tội với một nữ nhân như vậy khác nào tự mình tìm đường chết.”

“Kể ra cũng có lý. Vương chưởng quỹ, chuyện ở bên này phải nhờ đến người rồi. Ta đến Y Xuyên xem sao. Hi vọng rằng tin tức vẫn chưa truyền tới nơi, hoặc là Hồ chưởng quỹ có năng lực hơn người kiểm soát cục diện.”

Còn có một hi vọng nữa mà Âu Dương chưa nói, chính là hi vọng Y Sách cũng loạn thành nhất đoàn. Đáng tiếc là bên đó có một phần tử dân tộc cực đoan có tài hiệu triệu hơn người – Kim Nhị. Hi vọng này rất mong manh.

Hồ Hạnh Nhi nói:

“Ta đi với ngươi.”

Mặc dù nàng ta không hiểu tình hình cho lắm, nhưng cũng đoán ra được vài phần. Mà Y Xuyên dù sao cũng có quan hệ cha mình, nên đương nhiên là mình cũng phải đi.