Thiên Tống

Chương 223-2: Vũng nước đục (2)




Triển Minh thấy thái độ lúc này của Âu Dương không nói gì nữa, mà lẳng lặng nhìn cỗ kiệu đã đi xa. Triển Minh đọc sách, hơn nữa còn đọc qua rất nhiều sách. Thành tựu văn học tuyệt đối không kém vị trạng nguyên Âu Dương này. Mà với trí tuệ văn học mấy ngàn năm tổ tiên lưu lại, Triển Minh cũng hơi có chút tâm đắc. Hắn trực giác tự nói với mình, Hoàn Nhan Lan không chỉ không giống như biểu hiện bên ngoài, hơn nữa còn có mưu đồ khác. Có lẽ vụ án xác chết chìm Dương Bình thật sự là do nàng làm, có lẽ vụ án này tất cả chỉ là một khúc nhạc dạo đầu cho một âm mưu mà thôi. Có lẽ hết thảy đều là bản thân mình suy nghĩ nhiều, nhưng Triển Minh biết rõ, Hoàn Nhan Lan tuyệt đối không còn là Hoàn Nhan Lan đơn thuần như lần đầu tiên đến Dương Bình nữa. Triển Minh cảm giác hôm nay Âu Dương xử sự có chút lòng dạ đàn bà. Vậy cũng càng nói rõ sự đáng sợ của Hoàn Nhan Lan, Âu Dương thế nhưng lại đã quên hỏi chuyện Kim Tam, tuy rằng hỏi cũng như không hỏi.



Lại qua vài ngày, báo hoàng gia đưa tin quá trình Lý Cương tiếp nhận ấn tướng. Về phần chỗ trống Lý Cương để lại ở quân Tây Bắc, để cho Đại học sĩ điện tư chính, Vũ Văn Hư Trung tiếp nhận. Âu Dương biết Vũ Văn Hư Trung này cũng là người có đại tài. Cùng với Lý Cương bất đồng chính là hắn sẽ không chỉ trích ai là gian thần, người nào làm không đúng, mà là sẽ chuyên tâm làm tốt chuyện mình có thể làm được, hơn nữa tính tình kiên nhẫn, không những có thể chịu khổ mà còn có thể tiếp nhận nỗi khổ tinh thần. Chính là đại thần yêu nước có đảm lược nhìn xa trông rộng hiếm thấy của Đại Tống.

Lại qua mấy ngày, Lý Cương mới vừa lên chức đã dâng tấu xin Triệu Ngọc nhất định phải trị tội Vương Phủ. Trong thời gian này còn mang một lượng lớn nhân chứng vật chứng viết vào tấu chương, hơn nữa còn có sách cáo trạng của tất cả khổ chủ. Bách quan cũng dâng tấu chương buộc tội Vương Phủ. Kết cục của Vương Phủ đã định, sẽ không nặng cũng sẽ không nhẹ, lưu vong là tất nhiên. Nhưng trong triều đều nhất trí đồng ý xử theo pháp luật, lại phân ra hai phái, một phái là Lý Cương yêu cầu tịch thu gia sản, một phái là Lý Bang Ngạn cho rằng không phải là tội hình sự lớn như theo bọn phản nghịch các loại cho nên cho làm sĩ phu là được rồi.

Kỳ thật bọn quan viên cũng không phải có lòng đồng tình với Vương Phủ, mà là sợ lần này mở ra một lệ mới, tương lai nếu có chuyện rơi xuống đầu mình, chỉ sợ cũng kết cục đồng dạng như vậy. Nhưng phái mới và Lý Cương ý chí vô cùng kiên quyết, cho rằng Vương Phủ chính là bách tham (tham muôn nơi), cần phải nghiêm trị. Triệu Ngọc lúc này mới biết được, để cho người đen trắng rõ ràng như Lý Cương này lên nhậm chức có tác dụng phụ gì.

Triệu Ngọc biết rõ, trong bách quan người tham ô nhiều vô số kể. Trong đó tệ nạn quá nhiều, nếu không bởi vì chiến tranh kéo dài, mâu thuẫn không thể điều hòa trong triều đình đã sớm dữ dội rồi. Có người có thể tham, cũng không phải người người đều có thể tham. Chẳng hạn như cục khí tượng, cục thuế vụ. Người nào có thể tham được người nào không đây? Theo như lịch sử ghi lại, bọn người Trần Đông thật sự là nhìn không được mới dâng thư liệt bọn người Thái Kinh vào lục tặc (sáu loại người ác làm hại thiên hạ), yêu cầu xử lý nghiêm khắc, cuối cùng cũng bởi vì chuyện này khiến lục tặc đều không có kết cục tốt.

Nếu đồng ý tịch thu tài sản, bách quan tất nhiên lòng người bàng hoàng, Lý Cương còn có thể làm trầm trọng thêm. Không đồng ý tịch thu tài sản thì chính là không nghe theo tân nhậm Tể tướng. Dưới tình huống khó xử này, Triệu Ngọc đành tuyên bố: bỏ phiếu đi.

Thời gian bỏ phiếu là triều hội nửa tháng sau, mà Lý Cương dưới sự nhắc nhở của thân tín, suốt đêm tới Dương Bình tìm Âu Dương hỏi kế. Hắn biết rõ thủ đoạn của Âu Dương, hắn đọc quá nhiều sách thánh hiền, không nghĩ dduowcj làm sao dùng hành vi quân tử để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn tin tưởng Âu Dương nhất định có biện pháp.

“A?”

Âu Dương nghe nói Lý Cương tự mình chạy tới Dương Bình, sợ hết hồn. Ta van ngươi, đây không phải là ở Tây Bắc, ta làm khâm sai, ngươi làm thuộc hạ. Ngươi bây giờ là chính là nhất phẩm đại thần, ta chẳng qua là quan tép riu lục phẩm mà thôi. Hơn nữa lại nói, ngươi như vậy gióng trống khua chiêng cảm tạ ta tiến cử ngươi, không có cảm giác không thích hợp sao?

” Cái gì?”

Âu Dương nghe nói mục đích tới của Lý Cương lại càng giật mình hơn. Bởi vì Lý Cương cùng ngày đã ngồi xe ngựa đến Dương Bình, Âu Dương thậm chí không biết chuyện phát sinh ở triều hội.

Lý Cương nghiêm mặt nói:

” Từ xưa tà không thể thắng chính, ăn lộc vua, thay vua phân ưu. Mà nay trên triều đình ô quan khắp nơi, khó được Hoàng thượng chăm chú xử trí Vương Phủ. Nếu như không nhân cơ hội này, nghiêm túc triều cương, thế tất hậu hoạn vô cùng.”

Âu Dương cười khổ nói:

” Lý đại nhân, chúng ta lén nói chuyện vậy trực tiếp một chút luôn. Hoàng thượng chưa hẳn không biết ô quan khắp nơi. Mà xử trí Vương Phủ thì là bởi vì chuyện Thái Kinh khiến dân thường căm phẫn. Cũng không thể bắt Thái Kinh đã cáo lão trở về thẩm tra đúng không?”

” Quân tử yêu tài phú nhưng lấy phải có đạo. Phàm là bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân là kẻ hại nước hại dân. Thiếu hụt quân nhu trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng là ác trong ác. Ta cũng biết quần thần đều có sự ác, bách quan muốn thanh liêm lại vô pháp, Hoàng thượng muốn trị lại vô phương. Mà nay Hoàng thượng thánh minh vô cùng, hiếm thấy ra tay giải quyết theo đạo, cho nên ta nghĩ rằng nên rèn sắt khi còn nóng, cho dù không thể trừ tận gốc tệ nạn, cũng có thể cảnh cảo thế nhân. Thân là tướng của Đại Tống, đây cũng là chức trách của ta.”

Đạo lý này Âu Dương cũng hiểu. Phi pháp chiếm ruộng đất bóc lột nhân dân, sẽ dẫn đến dân biến. Tuyên Hòa nguyên niên, cũng chính là một năm trước khi soán vị, Vương Phủ xếp đặt với Thái cục, Hà thủ vơ vét trân châu dị vật tứ phương làm của riêng. Vương Phủ nghe nói triều đình có ý liên minh với Kim để kháng Liêu, Vương Phủ tận lực giựt dây, trắng trợn vơ vét bốn phía, được hơn sáu ngàn vạn, tương đương lợi nhuận Âu Dương thu vào trong hai mươi mấy năm. Quân nhu thiếu hụt, quan trọng hơn là, một khi đánh trận không có hậu cần, thậm chí ngay cả vũ khí cũng đều đồ cũ, vậy còn đánh cái rắm. Nhưng… Âu Dương thật sự không muốn bị cuốn vào trong loại chuyện như vậy.