Thiên Tống

Chương 221-1: Súng (1)




” Oành.”

Một tiếng vang thật lớn cắt ngang suy nghĩ của Âu Dương. Âu Dương thấy mình đã bất tri bất giác đi tới vùng cấm thí nghiệm. Xem thử cấm quân đứng thẳng tứ phía, còn có nội vệ phụ trách trên lầu cao. Âu Dương lau mồ hôi, may mắn mình mặt mũi lớn, nếu không đã sớm bị bắt rồi.

” Đại nhân.”

Một sư phụ già đang làm thí nghiệm thấy Âu Dương hết sức hưng phấn vẫy tay.

Âu Dương thúc ngựa đi qua, xuống ngựa nói:

” Lão sư phụ, đây là thứ gì?”

” Đây chính là súng mà đại nhân nói.”

” Súng…”

Âu Dương đổ mồ hôi, khoan hãy bàn đến ngoại quan, cầm ở trên tay ước lượng, khoảng chừng bốn mươi cân. Lại nhìn vẻ ngoài, nói súng thật sự là khiêm tốn, nói là súng rốc két thì có phần thiết thực hơn. Họng súng khổng lồ, bên trong nhét đầy hỏa dược, dùng gậy giã thuốc nhét đầy, đem hỏa tuyến phần đuôi nối tiếp vào. Lại đặt thêm một hòn bi sắt vào. Sau khi lắp rắp xong xuôi, một người dùng bả vai nâng ‘súng’ lên, một người khác châm lửa.

” Oành” một tiếng, người vác súng ngã trên mặt đất, hơn mười hòn bi sắt bắn ra. Sau âm thanh bùm bùm bùm, bia ngắm giấy làm bằng tre trúc ở ngoài trăm bước bị đánh thành cái sàng.

Âu Dương uyển chuyển nói:

” Lão sư phụ…”

” Được, ta biết đại nhân muốn nói thời gian lắp đạn dài.”

Lão sư phụ kiêu ngạo lấy ra một thứ khoảng chừng hộp diêm hình tròn nói:

” Cái này gọi là khuôn hỏa dược, trước đánh trận đặt hỏa dược vào trong, ngay cả kẻ ngốc cũng đều có thể làm được mà. Nếu như có thứ này, đánh trận cũng không cần giã hỏa dược, lấy khuôn hỏa dược bỏ vào. Nhiều nhất đếm đến năm là được. Sau lần bắn đầu tiên, có thể đem cặn kể cả khuôn hỏa dược đổ ra ngoài, cho nên sau lần bắn thứ hai nhiều nhất đếm đến bảy.”

” Ta biết rõ…”

Lão sư phụ lại vội cắt ngang lần nữa giới thiệu:

” Chính xác cao, thanh âm dội. Thí nghiệm qua mấy lần, mỗi lần ba mươi miếng thiết châu, bình quân có mười miếng bắn trúng mục tiêu.”

” Lão sư phụ…”

” Uy lực lớn, sắt nguội Thiết Diêu Tử đại nhân cho chúng ta làm thí nghiệm, trong năm mươi bước bắn vào thịt hai tấc.”

” Thật sao?”

Âu Dương hỏi:

” Lấy cái gì làm thí nghiệm?”

” Heo đó. Bắn xong còn có thể ăn thịt.”

Lão sư phụ nói:

” Trăm có chút khó khăn, nhưng cho dù không vào được thịt, xung lượng cũng rất lớn.”

” Có chút thú vị đấy.”

Âu Dương gật đầu.

Lão sư phụ rất cao hứng khi Âu Dương thưởng thức hỏi:

” Đại nhân vừa muốn nói gì?”

“…”

Âu Dương im lặng một hồi lâu sau đó nói:

” Ta quên mất rồi.”

Bản thân muốn nói gì chứ?

” Ồ.”

Lão sư phụ gật đầu:

” Đại nhân là quý nhân hay quên, cùng lão hủ hồ đồ là hai việc khác nhau. Lão hủ còn phải thí nghiệm khuôn hỏa dược, không quấy rầy đại nhân.”

“…”

Âu Dương im lặng, trong im lặng đột nhiên nhớ tới, hắn vừa định nói đồ chơi này căn bản là không phải súng, nhiều nhất xem là pháo thôi. Chừng ba mươi cân chỉ có thể bố trí phòng ngự, cái này còn chưa tính sức nặng phải mang theo hỏa dược, vậy không bằng dùng pháo chân chính cho rồi? Còn nữa tốt nhất còn có giá đỡ… Được rồi, về sau đánh trận không cần súng nữa, mỗi người một khẩu pháo, sau lưng lại ném một đống đạn pháo. Uy phong nhiều thế, mười vạn tướng sĩ mười vạn quả pháo, một trận thôi thì ngay cả núi cũng bị san bằng mấy trượng. Âu Dương không đành lòng đả kích tính tích cực của lão sư phụ. Dù sao lão sư phụ là từ thực chiến chế tạo ra vũ khí thực chiến có thể sử dụng. Mặc dù bởi vì trọng pháo và pháo ném tay, khiến cho món đồ chơi này có chút vô bổ, nhưng ít nhất có thể bán được tiền mà. Không phải ai cũng đều giống như mình biết nhìn hàng được.

Quân xưởng thí nghiệm phòng ngự rất nghiêm mật, ngay cả Quân xưởng cũng đều nghiêm cấm trò chuyện với công nhân. Đi vào sâu thêm là nơi nghiền hỏa dược. Khu vực này căn bản cũng không sử dụng sức người. Có súc vật đá mài, có nước thuận lợi cho việc nghiền hỏa dược. Mục tiêu là đem hỏa dược nghiền nát càng mịn càng tốt.

Còn có một vùng cấm trong cấm khu chính là phòng điều phối hỏa dược. Nơi này nhân viên làm việc ít nhất, nhân viên có thể đi vào cũng ít nhất. Nơi này nghiêm khắc dựa theo cách điều chế đem hỏa dược đã được nghiền xong chia làm ba loại thành phần tiến hành phối hợp. Sau khi phối hợp xong đặt vào trong thùng gỗ phòng ẩm đưa ra ngoài. Trình tự làm việc mặc dù đơn giản, kỹ thuật mặc dù cũng đơn giản, nhưng thành phần cơ mật vô cùng cao.

Âu Dương và các lão sư phụ thân thiết tiến hành nói chuyện hữu hảo thâm sâu, hi vọng mọi người căn cứ tinh thần khoa học kỹ thuật làm gốc, lại khích lệ thêm, tranh thủ trong năm nay tiến thêm một bước nữa. Rồi sau đó còn quan tâm hỏi thăm công tác bảo vệ, quan tâm hỏi thăm khó khăn tồn tại, đồng thời tỏ vẻ, khó khăn phải giải quyết, không có khó khăn cũng phải tạo ra khó khăn giải quyết.

Rồi sau đó đến bộ quan hệ xã hội của quân xưởng, bên này là phòng làm việc của phòng tư liệu và tiêu thụ. Âu Dương trọng điểm tuần tra trên nửa năm, tiêu thụ trong nước và xuất khẩu hỏa dược. Bởi vì Tống với Tây Hạ, Liêu Kim đánh nhau kịch liệt, hỏa dược tiêu thụ vẫn luôn nằm trong trạng thái tăng trưởng tốt đẹp. Âu Dương truyền đạt tinh thần, bộ tiêu thụ trọng điểm nên hướng triều đình đẩy mạnh tiêu thụ vũ khí, đối với chuyển nhượng các loại vũ khí kiểu mới định chế giá cả tốt.

Sau khi dạo qua một vòng, Âu Dương rời khỏi, trở lại Dương Bình ăn cơm chiều, kết thúc một ngày tri huyện bận rộn.



Ban đêm, Âu Dương sai người gọi ba người Trương Tam, Lý Tứ, Triển Minh tới bí mật thương nghị.

” Điểm thứ nhất, phải tra rõ ràng thân phận của Kim Đại, nguyên quán ở đâu, trong nhà có mấy người, tình hình của vợ con. Là triều đình sai phái hay là người bản thân Hoàn Nhan Lan từ Kim quốc mang đến.”

Trương Tam nhỏ giọng nói:

” Đại nhân, nếu hoài nghi, không bằng đem Hoàn Nhan Lan và Kim Đại cùng nhau xử lý. Bọn họ không phải là đều ở trên thuyền sao? Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cũng có nhiều người bỏ mạng trên biển.”