Thiên Tống

Chương 217-2: Thái Kinh kiêu ngạo (2)




Triệu Lão Nhị đề phòng nói:

“Nếu tại hạ không nhìn lầm, đó là đao pháp lúc Hung Nô đi săn thường xuyên dùng.”

“Đáng tiếc đao thủy chung là đao, không cách nào thu về.”

Triển Minh rốt cuộc mở miệng:

“Việc này không có quan hệ gì với ngươi.”

“Các hạ rụt đầu giấu đuôi, lợi dụng ta đả thương Kim Tam, sao không có quan hệ gì với ta?”

Triệu Lão Nhị nói:

“Tại hạ Triệu Quát, không biết các hạ là?”

Hễ là bất ngờ luôn có biện pháp giải quyết, Âu Dương không thể nào không ngờ Triệu Lão Nhị sẽ ra tay quấy nhiễu, dù sao so bất ngờ về núi lỡ hay đất đá trôi, bất ngờ của Triệu Lão Nhị sẽ lớn hơn nhiều. Triển Minh không trả lời câu hỏi của Triệu Lão Nhị, móc một miếng vải ném tới.

Triệu Lão Nhị một tay chộp vải nơi tay, nghi hoặc cẩn thận dò xét trước, sau đó thấy nội dung kinh hãi nói:

“Hóa ra ngươi là. . .”

Triển Minh khoát tay ý bảo lặng lẽ.

Triệu Lão Nhị hiểu rõ cung kính hai tay dâng vải lên hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Triển Minh lắc đầu nói:

“Ngươi nên biết quy củ.”

“Ty chức tất nhiên giữ kín như bưng, ty chức cáo từ.”

Triệu Lão Nhị đi qua rút thương trên cây, lại với ôm quyền hành lễ Triển Minh, rời núi mà đi.

Cứu binh duy nhất rời đi, Kim Tam buông lỏng hai chân bị thương giận dữ hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thuộc hạ phó sứ Đô Chỉ Huy Đại Nội Lưu Mang – Lưu Thương Mang.”

Triển Minh thở dài:

“Chúng ta mau lên đường thôi.”

Lưu Mang thật ra là một người khác, cũng chính là Chỉ Huy Sứ Âu Dương đã giúp trong án dìm xác ở Dương Bình. Lúc trước vẫn luôn phái bảo vệ và giám thị ở bên cạnh Tống Huy Tông. Sau đó bởi vì Âu Dương giải vây, Triệu Ngọc thăng hắn làm phó sứ Đô Chỉ Huy, phái làm hộ vệ giám quân quân lộ Vĩnh Hưng. Triệu Lão Nhị biết Lưu Mang, nhưng không biết có một người tên Lưu Thương Mang. Trong thủ lệnh nói, Lưu Mang ra lệnh sáu người Lưu Thương Mang bí mật đuổi bắt gian tế Kim Tam. Mặc dù sơ hở rất nhiều, nhưng Âu Dương chính là coi rẻ chỉ số thông minh của Triệu Lão Nhị. Một người võ công cao cường như thế lại không phải hộ vệ bên cạnh Hoàng đế, mà lại thả ra ngoài vào trong cấm quân làm Giáo úy nhỏ. Có thể thấy được người này tất có chỗ hơn người. Hơn nữa Âu Dương giả tạo miếng vải kia chính là để phòng bị ngoài ý muốn, nào sẽ tinh tế như vậy. Cùng lắm thì bị nhìn xuyên, vẫn như cũ là Triển Minh đánh với Triệu Lão Nhị, có thể lừa gạt thì lừa gạt, không thể lừa gạt cũng không tổn thất.

Như Âu Dương dự đoán, nếu Triệu Lão Nhị có thể suy nghĩ nhiều hơn, cũng sẽ không trở thành tiểu binh, cũng sẽ không bị Âu Dương khích tướng, cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ địa điểm luận võ. Ông trời thật công bằng, vào lúc cấp dư một người, cuối cùng cũng sẽ thu hồi về một số.

Tái ông mất ngựa, sao biết họa hay phúc. Triệu Lão Nhị không biết, phía dưới núi này có chôn mìn, nếu đánh nhau với Triển Minh thật, Triển Minh sử trá, Triệu Lão Nhị mặc dù một thân võ nghệ, nhưng khó bảo đảm hôm nay không chôn cùng Kim Tam tại đây. Tranh thủ ngoài ý muốn, là tiêu chuẩn cao nhất sản xuất an toàn. Triệu Lão Nhị làm sao có thể vượt qua tâm nhãn của Âu Dương.

. . .

Tiểu Thúy đột nhiên biến mất cũng không khiến người khác chú ý, có điều Kim Tam liền khiến chú ý. Điểm mão không có, tra hai ngày không rút quân về doanh, vì vậy liền báo lên. Binh bộ ra lệnh truy nã. Bởi vì Kim Tam thuộc chiêu in, cũng chính là lúc mộ binh không ai hữu lực đảm bảo nên in chữ lên mặt, là người khá khó có thể đào thoát. Mà quan phủ các nơi không cần lệnh truy nã cũng sẽ lưu ý những người in chữ này, hoặc là nói bên Tây Hạ một binh sĩ chữ in trở thành quan viên chính thức của chính phủ là một chuyện vô cùng khó khăn. Có điều Thái Kinh hóa mục nát thành thần kỳ, bởi vì sự thần kỳ của hắn khiến chuyện vô cùng khó khăn nhận được thông qua.

Hôm nay, Triệu Ngọc chính thức chuẩn duyệt Thái Kinh cáo lão hồi hương. Hơn nữa ban thưởng quê quán Thái Kinh là Thái Kinh trấn, để bày tỏ vinh quang. Nhưng kế tiếp hành vi Thái Kinh, khiến Triệu Ngọc liền giống như bị người ta tát một cái nhưng không thể nào đánh trả vậy.

Thái Kinh đi chính là đường thủy, mà trọn một thuyền hoàng kim châu bảo khiến bách tính Đông Kinh giận dữ. Âu Dương cũng mắng Thái Kinh ngu ngốc, hoàn toàn có thể thông qua tiền trang chuyển khoản mà. Âu Dương không biết là, trong lịch sử Thái Kinh bị lưu vong Lĩnh Nam, cũng là rất khoe khoang kéo một thuyền bảo bối lưu vong. Bách tính ven đường giận dữ, đưa ngàn vàng cũng không bán hắn một hột cơm, kết quả Thái Kinh ở trên đường lưu vong chết đói luôn. Lúc sắp chết cảm thán viết:

Thái mất lòng dân, là vì như vậy. Không chỉ lòng dân, ngay cả lòng quan cũng mất đi. Đương nhiên, về sau cũng có người lật lại bản án thay Thái Kinh, cũng có mấy đại công tích của Thái Kinh, tỷ như cách đổi tiền giấy, Mộc Lan Pha vân vân, nhưng mấy thuyền châu báu hoàng kim đã đem hắn định tính.

Cửu công công lén gặp Âu Dương nói:

“Truyền ý bệ hạ, tiền trang nam bắc không được đổi một thỏi vàng một cắt bạc của Thái Kinh.”

Âu Dương buồn bực:

“Không cần chứ?”

Cửu công công lắc đầu:

“Bệ hạ từ lúc lên ngôi đến nay, liền chưa từng mất mặt như hôm nay. Vừa rồi đưa bảng hiệu danh thần Đại Tống qua, Thái lão đầu liền lấy ra một thuyền vàng bạc châu báu. Bệ hạ căn bản không xuống đài được, bọn quần thần cũng không dám nhiều lời nửa chữ, đều đang cười trộm.”

“Tốt, việc này bao ở trên người ta.”

Âu Dương thở dài, không đổi ngoài sáng, người ta vẫn không thể đổi lén à? Có điều hắn rất hiểu cảm thụ của Triệu Ngọc. Triệu Ngọc nào không biết tiền tài của Thái Kinh có vấn đề, vốn định mở một mắt nhắm một mắt coi như xong. Nhưng không ngờ Thái Kinh kiêu ngạo như thế, hoặc là hồ đồ như thế. Âu Dương hỏi:

“Công công còn chuyện khác không?”

“Không có.”

Âu Dương đổ mồ hôi, chỉ vì chuyện này phái thái giám tối thiếp thân ra ngoài, nói một quyết định chẳng liên quan đau khổ, nhìn ra được, tâm tình Triệu Ngọc không phải tệ như bình thường. Ai nói chỉ có nam nhân trọng mặt mũi? Vì vậy Âu Dương cùng ngày soạn bản thảo, viết một thiên biểu chương đề cử Lý Cương làm tướng đưa tới Lại bộ. Dựa theo quy củ, quan tép riu như hắn chỉ có thể khiến Lại bộ tư trong Lại bộ chuyển đến Thượng thư tỉnh, phải đi theo trình tự, nhưng đồ của Âu Dương lại rất thuận lợi đưa vào. Âu Dương bây giờ ở trong mắt mọi người là một nhân vật đỏ mà không tím, không ai muốn đắc tội hắn rõ rệt.