Công tử… Âu Dương cười một tiếng nói:
” Đừng khách khí, kỳ thật ngươi cũng biết ta là ai, hôm nay không đến để tìm chuyện trăng gió, chỉ là tới hỏi cô nương mấy vấn đề. Đương nhiên, tiền nước nôi không dám thiếu chút nào.”
Điêu Thiền tuy rằng thuộc loại sản phẩm giả tạo, nhưng bộ dáng vẫn rất đẹp, lông mi rất dài, ánh mắt toát ra khí chất. Hiển nhiên cũng là quen biết bao người, ra mắt không ít người có sở thích đặc biệt, hơn nữa lại nói mục đích của Âu Dương cũng không phải là ham mê kỳ dị gì, vì vậy liền cười nói:
” Đại nhân cứ hỏi tự nhiên.”
“Mời ngồi.”
Âu Dương kéo ghế dựa đến cho Điêu Thiền, sau đó nâng cốc nói:
” Cô nương, có một chuyện phải nói trước, những vấn đề này không thể tiết lộ ra ngoài. Cho dù bọn tỷ muội nói chuyện phiếm cũng ngàn vạn lần không được nói.”
Điêu Thiền cười nói:
“Yêu cầu của Đại nhân là đương nhiên rồi. Hơn nữa lại nói một tiểu nữ tử như ta làm sao dám đối địch với hiệp hội buôn bán nam bắc.”
” Ồ?”
Âu Dương ngược lại cũng kinh ngạc, nữ nhân này đối với vấn đề mình muốn hỏi đã có chuẩn bị tâm lý, có điều lại không từ chối.
Điêu Thiền tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ của Âu Dương nói:
” Nếu không giúp đại nhân, lời đến trong tai người thứ ba, ta chẳng phải là càng gặp phiền toái sao? Đến lúc đó đại nhân nói là ta hiếu kỳ nghe ngóng tiết lộ ra, ta đây liền trăm miệng cũng cãi không được rồi.”
Đó là một nữ nhân thông minh, biết rõ nếu bị chuyện tìm tới, từ chối ngược lại còn phiền toái hơn. Còn nữa cũng biết lực ảnh hưởng của Âu Dương, bán một mối nhân tình cho Âu Dương, tương lai có phiền toái gì người ta nói một câu đã giải quyết được. Đứng đầu bảng cũng không chỉ có đơn giản vẻ ngoài đẹp mắt đâu.
…
” Tiểu Thúy?”
Điêu Thiền không ngờ Âu Dương thế nhưng lại hỏi đến một người bé nhỏ không đáng kể như vậy. Nàng vốn cho là bí mật của quan viên nào đó. Vấn đề đơn giản như vậy của Âu Dương khiến Điêu Thiền suy nghĩ kỹ thật lâu mới trả lời:
” Đại nhân, ngươi hỏi Tiểu Thúy có cái gì cổ quái sao? Nói thật, tuy rằng chúng ta đối với nàng không tệ, nhưng thật ra cũng có chút kỳ quái. Nói nàng không tốt cũng không đúng, nàng đối với những người đứng đầu bảng như chúng ta, thậm chí với các tỷ muội có chút danh khí đều rất tốt. Lần trước tam nương sinh bệnh, muốn ăn Hạnh Hoa cao cửa Đông, nàng tốn một canh giờ đi mua, trời rất nóng một thân mồ hôi. Nhưng nếu như nói nàng thiện lương thì… Cũng không phải vậy. Lần trước vì một cửa hàng bán đồ ăn bán mắc hơn một đồng tiền, liền không buông tha dây dưa cả buổi, còn đá cho người bán rau bị thương. Đại nhân có thể không biết, những nữ tử hồng trần này, mặc dù có chút xuất thân, cẩm y ngọc thực, nhưng tự biết thân phận đê tiện. Với phu xe đầy tớ cho dù không cung kính, nhưng cũng không đến mức khinh thường…”
” Đợi một chút, ngươi nói Tiểu Thúy đá bị thương người trồng rau?”
Âu Dương hỏi:
“Người trồng rau nào?”
” Là một người trẻ tuổi. Về sau mọi người của Khai Phong phủ đến, nhưng Tiểu Thúy vẫn kiên trì không nói là nàng đá, bảo là do người trồng rau đó tự làm mình bị thương.”
Âu Dương gật đầu:
“Phải nói khí lực của Tiểu Thúy rất lớn.”
” Người nhà nông, khí lực tất nhiên hơi lớn.”
Âu Dương hỏi:
” Nàng với Kim Tam là quan hệ như thế nào?”
” Đại nhân nói đến Kim Tam không thích nói chuyện kia sao?”
Điêu Thiền nói:
” Kỳ thật chúng ta lúc trước cũng không biết hai người đó có quan hệ gì. Có một lần Triệu lão hai lần tới Xuân Phong Các chơi, bọc kim khí mang theo bên mình không thấy đâu, hoài nghi là Tiểu Thúy trộm, còn muốn đưa nàng đến quan phủ. Kim Tam liền nói mình khi đó vẫn ở cùng với Tiểu Thúy, về sau tranh cãi ầm ĩ còn đánh nhau, dẫn tới không ít cấm quân đến xem náo nhiệt.”
” Nghe nói bọn họ là đồng hương?”
” Nói bậy.”
Điêu Thiền nói:
” Đồng hương sao khẩu âm lại khác nhau nhiều như vậy. Hơn nữa ngày đó Tiểu Thúy căn bản là không có tiếp khách, nàng giúp ta giặt một bộ y phục bị nhuộm màu. Chúng ta ngược lại cảm giác Kim Tam có hiệp nghĩa, hoàn toàn là rút đao tương trợ.”
Vô nghĩa, nếu không có qua lại, sao lại có thể vì một người xa lạ mà phạm tội bị tình nghi là người rút đao. Âu Dương hỏi:
” Có thể mượn bút mực dùng một chút được hay không?”
” Đương nhiên là được.”
Âu Dương lấy ra một phong thư, trên phong thư chuyên dụng của bưu cục nam bắc viết lên tên Châu An, tùy tiện dùng cơm trên bàn dán lại nói:
” Kính xin cô nương giúp ta một việc.”
…
Ngày hôm sau không phải lâm triều, mà là triều hội mỗi tháng một lần cùng với hội nghị bỏ phiếu lần thứ nhất của Đại Tống. Âu Dương đặc chuẩn vào triều, ở dịch quán dùng điểm tâm, dịch tốt tiến vào nói:
” Âu đại nhân, ngoài cửa có một cô gái tên là Tiểu Thúy nói ngươi ngày hôm qua ở Xuân Phong Các đánh rơi đồ vật gì đó.”
Âu Dương ha ha cười một tiếng:
” Không ngờ các cô nương Xuân Phong Các này dậy cũng sớm ghê. Lý Tứ, đi mang thứ đó đến đây.”
“Dạ”
Lý Tứ cầm lấy thư, Âu Dương buông đũa xuống nói:
” Trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị vào triều.”
…
Lý Tứ nhìn Âu Dương phi thường cẩn thận rút thư ra, rồi sau đó nhẹ nhàng trải ra. Lý Tứ nhìn thấy vậy nói:
” Đại nhân, không mở ra, có phải là đã oan uổng nàng rồi?”
” Thư này đã bị mở rồi.”
Âu Dương chỉ vào một chữ mộc hỏi:
” Nhìn thấy cái gì không?”
Lý Tứ cẩn thận đánh giá một hồi lâu nói:
“Bên cạnh chữ dường như có chút gì đó màu trắng.”
Âu Dương gật đầu:
” Ta dùng bút lông chấm sữa tươi viết một chữ mộc ở chỗ trống trên thư trước, rồi sau đó dùng mực nước viết một chữ mộc che phủ ở trên. Nhưng không có khả năng che phủ hoàn toàn, sẽ luôn có cạnh góc không được phủ lên. Điêu Thiền cô nương nói thân thể không thoải mái, lúc đưa thư cho Tiểu Thúy bảo nàng đưa đến cho ta là vào canh hai. Cho nên thư là vật rất dễ cháy, sữa tươi sau khi viết lên sẽ không để lại dấu vết, nhưng gặp nhiệt sẽ hiện hình lên. Bây giờ bên cạnh chữ mộc có màu trắng, cho nên thư đã bị mở ra, còn bị xem qua rồi nữa.”