Âu Dương nói:
” Địa thế Tây Bắc của quân Tây Bắc tuy rằng cũng có thể chăn thả, nhưng không cách nào hình thành nuôi dưỡng quy mô lớn. Cho nên vi thần đã liên hệ với bên thuộc da của hiệp hội buôn bán Dương Bình, tại Tây Bắc mở các điểm thu mua da lông, hơn nữa ở nơi này còn mở các điểm giao dịch thương phẩm bán lẻ. Có lẽ bọn họ cái gì cũng có thể tự mãn, nhưng muối thì không cách nào tự mãn được. Mà dựa theo quy định, quan diêm không phải ai cũng có thể mua được, nếu bọn họ muốn mua quan diêm, nhất định phải một gia đình có một người đăng ký Hán tịch (quốc tịch Hán). Rồi sau đó còn phải áp dụng một số thủ đoạn chút ít ơn huệ (cho người khác chút ít lợi lộc để lung lạc) chậm rãi buộc bọn họ lại, chẳng hạn như tại đây thiết lập bốn điểm tránh rét mùa đông… Nhưng ít nhất phải một năm mới có thành quả bước đầu. Có điều vi thần cho rằng bọn họ sống cuộc sống rải rác như vậy cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng lớn đến sự quản lý của quan viên Đại Tống.”
” Ừ, đánh xong trận rồi vẫn nên lấy việc trấn an làm chính.”
Triệu Ngọc đồng ý với cách làm ôn hòa của Âu Dương, nhưng lại nói ra nghi vấn của mình:
” Nghe nói ngươi tự tiện chọn ra quan địa phương không phải là từ khoa cử, là chuyện gì xảy ra vậy?”
Vấn đề này mới là mấu chốt của triều hội lần này, không phải là sĩ không phải là quan, giống như Lý Hán bên cạnh Triệu Ngọc, bởi vì không có công danh sống ở trong bóng ma quan trường. Tống Huy Tông lại càng vô lý chỉ có thể dựa vào thắng trận mới được nhận chức vị Thái úy, cũng chỉ có thể là một võ quan mà thôi. Có văn chuyển võ, nhưng võ không có công danh mà chuyển văn, so với lên trời còn khó hơn.
” Hồi bẩm bệ hạ, chiến sự say sưa, cấm quân ta thế như chẻ tre. Để bảo vệ sự ổn định địa phương và vận chuyển tiền tuyến, nhất định phải có một hậu phương vững chắc. Mà bổ nhiệm chức vụ tri huyện địa phương tất nhiên là trọng yếu nhất. Lúc trước đều là lấy chiến sự làm chủ, nông nghiệp thương nghiệp cơ bản là hoang phế, cho nên điều động cấm quân trong quân đội quen thuộc với việc vận hành quân đội làm tri huyện đại lý, có thể giải quyết tốt những vấn đề này, đây cũng là chuyện cần thiết.”
Âu Dương sớm biết rằng sẽ có người tiến hành chất vấn đối với vấn đề này, đã sớm làm tốt chuẩn bị. Âu Dương tiếp tục nói:
” Rồi sau đó quan địa phương được phái đến, vi thần đưa bọn họ cùng với quan địa phương được phái đến cùng nhau đặt lên bàn cân. Lại bộ, Binh bộ còn có nha môn tiết độ đều cho rằng trước mắt Tây Bắc nhất định cần có nhất chính là quan lại có thể quen thuộc với quân sự, quen thuộc với dân tình địa phương, cho nên sau khi trải qua sự đánh giá và so sánh của đại nhân các bộ ngành, đều cho rằng quân sĩ nhận chức tri huyện trước kia so với quan lại được phái đến này càng thích hợp đảm nhiệm chức tri huyện hơn. Có điều bởi vì không phải sĩ cũng không phải quan, vi thần sau khi cân nhắc đã đem quân sĩ thực sự có thực học cho làm chủ bạc cửu phẩm, đễ có thể phụ tá tri huyện xử lý các sự vụ địa phương.”
” Ha ha, Âu đại nhân cũng biết những người này là không có tư cách khảo thí làm sĩ tử.”
Vương Phủ nói:
” Cho dù có quyền, cho dù những người này thật sự có chỗ dùng, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ. Huống chi bổn quan nghe nói, người đánh giá của những Binh bộ, Hộ bộ đó chẳng qua là một hai người trong số mười người, mà những người kia chắc chắn phản đối ý kiến của đại nhân, đại nhân dường như không mời ai đi đánh giá cả.”
Một tên quan viên tứ phẩm bước ra nói:
” Lời ấy của Vương đại nhân sai rồi. Tây Bắc ban đầu, Âu đại nhân tuy có kế sách an dân, nhưng không có quân sĩ quen thuộc địa phương phụ tá quan địa phương quản lý, tất nhiên sẽ có không ít buổi tụ tập gây chuyện. Hơn nữa lại nói vạn nhất khói báo động nổi lên, một cấp dưới hiểu quân sự còn có thể đảm đương tổ binh ngự khấu huyện úy.”
Vương Phủ hừ một tiếng nói:
” Vậy thì huyện úy được rồi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có chủ bạc cấp châu mới có chức quan chính thức của triều đình. Như Cam Tín thuộc hạ của Âu đại nhân, cũng là người không phẩm không quan.”
Đại thần kia nói:
” Huyện úy chẳng qua là truy trộm bắt gian mà thôi, chức quan chủ bạc lại có thể quản lí địa phương, có thể trên tấu thượng quan, thi hành giám sát. Vùng đất đặc thù nên có biện pháp xử lý đặc thù. Xem Tây Lương lúc trước, cũng là triều đình phái đến, nhưng các huyện mỗi tháng năm lần ba lượt dân chúng tụ tập nháo sự gây chuyện. Nhìn phía tây bắc của quân Tây Bắc, một tháng nhiều nhất một huyện chỉ có ba lần ồn ào, không thể không nói đây là nhờ chiến công của những người này.”
Một đại thần đứng ra nói:
” Thần tán thành, vùng đất đặc biệt nên có cách xử lí đặc biệt, có thể dùng người đặc biệt. Tây Bắc của quân Tây Bắc so với phía nam càng thêm phức tạp, mà nay mới là khởi đầu, nếu xoá sổ những quân sĩ này, sợ rằng sẽ sinh nhiều chuyện thị phi. Hơn nữa lại nói chỉ là quan lại cửu phẩm, từ thái tổ đến nay, đều có vài trường hợp đặc biệt.”
” Là trường hợp đặc biệt, không phải là quan chế.”
Một tên đại thần nói:
” Một triều cũng chỉ có một hai người, mà lần này lại một lần có tận hai mươi bảy người.”
” Tiền triều chỉ có mất đất, nào có chiếm được đất?”
Một võ tướng tuổi còn trẻ nói thẳng.
” Càn rỡ”
Thái Kinh quát lên:
” Ngươi là người nào, lại dám bàn về khuyết điểm của quân vương các đời Đại Tống.”
” Đủ rồi!”
Triệu Ngọc thấy phía dưới có xu thế nhiều người tham dự tranh luận lập tức gọi ngừng. Trước kia phái trung lập bỏ phiếu trắng luôn luôn là đa số, nhưng gần đây phái trung lập giảm bớt nhanh chóng, ngay cả mấy người vốn là sứ giả hoà bình cũng đều có lập trường của bản thân. Với chuyện này, Triệu Ngọc cũng không có ý kiến của mình. Về tính mà nói, những người này đã trợ giúp ổn định hậu phương, hơn nữa còn có chỗ hữu dụng, qua sông đoạn cầu thật sự quá không hiền hậu. Mà còn Vương Phủ nói cũng rất có đạo lý, nếu một lần lại đặt ra nhiều quan viên như vậy, hơn nữa còn là đề bạt từ trong các quân sĩ, thật sự rất không hợp quy củ. Vốn hôm nay tâm tình rất tốt, nhưng thấy mọi người tranh cãi ầm ĩ, tâm tình bị tụt mạnh. Mọi người bị quát bảo ngưng lại, bản thân Triệu Ngọc cũng chưa có kết luận, khóe mắt liếc nhìn, nhìn thấy Âu Dương một bên cúi đầu lại giống như đang cười trộm xem náo nhiệt, có chút bốc lửa. Vì vậy ho khan một tiếng nói:
” Âu Dương, chuyện là ngươi gây ra, ngươi có gì nói với trẫm không?”