Thiên Tống

Chương 202-3: Cách mạng tư bản (3)




” Nếu ta ở án này gặp hạn, chắc hẳn các ngươi cũng sẽ không nghĩ tới ý tứ từ triều đình. Rồi sau đó các hạng chính sách chậm rãi thực thi, nông nghiệp chú trọng, xem nhẹ thương nghiệp, tăng thuế, thu quyền chế tạo tiền, tiếp quản tiễn trang… Đem sản nghiệp có thể ảnh hưởng đến dân sinh đều khống chế ở trong tay triều đình. Khi đó thương nhân chính là Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không) nhảy không ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai.

” Hừ”

Tô Thiên bất mãn nói:

” Bọn họ một câu nói sống thì sống, nói chết là có thể chết. Như vụ tiêu chuẩn luật thương nghiệp mà đại nhân đã ký kết rất nghiêm minh rồi. Nhưng tháng trước triều đình đưa đến một tờ công văn nói các mục tăng trưởng trong hiệp hội buôn bán nửa năm phải tới Hộ bộ báo cáo một lần. Cực kỳ trái với luật thương nghiệp, còn nữa, trong luật thương nghiệp cũng nói rõ, bất kỳ điều lệ gì có thay đổi phải sau khi triều nghị đồng ý định luận mới công bố ra ngoài. Nhưng theo ta được biết công văn này là một câu nói của Hoàng thượng đưa ra đến Hộ bộ liền thực hiện.”

” Mới có lợi mới nhắc đến luật thương nghiệp, không có lợi liền sửa đổi luật.”

Châu An thở dài nói:

” Chúng ta còn có thể biết làm sao đây?”

” Hoàng đế là lão tử, nàng chỉ nghe theo ý của mình. Cho nên chúng ta phải lợi dụng triều hội của triều đình mà lên tiếng.”

Âu Dương nói:

” Chúng ta không thể đến một chút quyền nói chuyệ cũng không có, ngay cả tiếng phản đối cũng không thể truyền đạt đến được.”

Tô Thiên gật đầu:

” Bản thân ta cũng nộp cho nhiều đại thần nhị phẩm. Nếu như là triều nghị về luật thương nghiệp, những người này bản thân ta phải lên tiếng nói mới đúng.”

” Như vậy quá bị động, chúng ta không chỉ có giao hảo triều thần, quan trọng hơn là phải giúp đỡ người mình.”

Âu Dương nói:

” Ta biết rõ các ngươi có mờ ám, nhưng các ngươi có thể nắm giữ được đều là quan viên thất phẩm, bát phẩm, ngay cả triều hội cũng không vào được. Chúng ta phải đem những người có thể khống chế này nâng lên, ngũ phẩm, thậm chí là cho tới nhất phẩm. Đồng thời giao hảo với các đại thần không thể bị động, còn phải dùng thủ đoạn. Nếu không một khi có xung đột lợi ích chúng ta rất có thể sẽ là những kẻ yếu bị bọn họ bỏ qua.”

Tô Thiên hỏi:

” Đại nhân có ý kiến gì không?”

” Thành lập Ô quan trướng (sổ sách ghi chép về các quan tham ô).”

Âu Dương nói:

“Suy nghĩ của ta là phái ra một người chúng ta đều không thừa nhận, đóng ở thương hành Đông Kinh. Đem mặt tối của các quan viên ghi chép lại, có việc gì cần thì dùng nó để ép buộc bọn họ. Nhưng tuyệt đối không thể bị phát hiện người này là người của chúng ta.”

Tô Thiên với Châu An nhìn thoáng qua nhau, Tô Thiên nhỏ giọng hỏi:

” Đại nhân, ngài không phải là muốn tạo phản đó chứ?”

” Chúng ta không làm chuyện tạo phản.”

Âu Dương uống ngụm trà lạnh nói:

” Nhưng nếu đã có người muốn cướp đoạt đi tâm huyết của chúng ta, chúng ta cũng không thể không có sự chuẩn bị. Hai vị đều là trang tuấn kiệt, hẳn là hiểu rõ ý của ta. Ta nói xong rồi, hôm nay nếu có một vị không đồng ý, thì chuyện ngày hôm nay mọi người liền quên hết đi, bảo mọi người đi vào họp. Nếu hai vị cũng không muốn mãi bị người chế trụ, hi vọng tương lai thương nhân cũng có thể ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình, chúng ta liền tiếp tục nghiên cứu.”

Tô Thiên cùng với Châu An chưa nói đồng ý, nhưng cũng không có phản đối. Đều tự bắt đầu trầm tư. Ý tứ của Âu Dương rất rõ ràng, không nhất định phải tạo phản, nhưng nếu tương lai Hoàng đế bức bách, cũng không thể không có chuẩn bị.

Hai người trầm tư, Âu Dương tiếp tục nói:

” Triều đình không thể đều là sĩ tộc, cũng không có thể nào kìm hãm được Hoàng đế. Mọi người xem Đường Huyền Tông, vừa mới bắt đầu là vô cùng anh minh, mở ra thời đại thịnh thế sáng suốt. Nhưng trong lúc tuổi già, bởi vì sai lầm của hắn mà làm cho sinh linh đồ thán, quốc gia phân tách, bách tính khó khăn. Vận mệnh của một cái quốc gia, vận mệnh của thương nhân và vận mệnh của bách tính không thể do một người quyết định, mà là nên để người có thể đại biểu cho bọn họ quyết định.”

Tô Thiên nói:

” Chuyện này cũng không phải không thể làm. Từ hiệp hội buôn bán Dương Bình mà nói, không có đại nhân cũng không có hiệp hội buôn bán. Nhiều năm như vậy, quyết sách của đại nhân cho tới bây giờ chưa bao giờ sai. Tạo phản… Nói thật chúng ta không ai dám, nhưng có câu xá đắc nhất thân quả, cảm bả hoàng đế lạp hạ mã (buông bỏ thân xác này, dám kéo hoàng đế xuống ngựa). Nếu triều đình thật có ý nghĩ không đúng đắn gì, chúng ta tựa hồ cũng có thể chuẩn bị một chút. Đương nhiên chuẩn bị này phải vô cùng ổn thỏa mới được.”

” Kỳ thật gần trăm năm nay, nhà Tống thương nhân nhiều như vậy. Nhưng người chết già lại ít ỏi không có mấy. Quan lại cũng chỉ là một lúc giàu có, mỗi khi thay đổi triều đại, trong cung đấu tranh, quan lại tất cả các địa phương đều bị liên lụy nhiều người. Lại bị người tham muốn giàu có ghen ghét… Ta cảm thấy, chuẩn bị một chút vẫn là cần thiết.”

Châu An nói:

” Kính xin đại nhân nói rõ để chúng ta cùng thương nghị.”

” Tốt”

Âu Dương nói:

” Ta đây trước hết sẽ nói một chút về ý tưởng này.”

Hội nghị ba người kéo dài một ngày, đám người. Vốn muốn tham gia hội nghị phải chờ đợi ba ngày sau, sau khi tiến hành một ngày hội nghị qua loa rồi xong việc. Hội nghị ba người đã xác định được vài kế hoạch, ô quan trướng do hiệp hội buôn bán Dương Bình phụ trách, lôi kéo các đại thần triều đình do hiệp hội buôn bán Đông Nam phụ trách. Âu Dương viết đại cương, cho ra tiểu thuyết – Mộng du ký. Dùng thủ pháp giả tưởng, thông qua phương pháp tả thực viết về cuộc sống xã hội buôn bán hiện đại. Tự do, bình đẳng làm đường lối chủ đạo. Đương nhiên, Âu Dương là bảo người khác chấp bút viết nên.



Không phản kháng không phải là tác phong của Âu Dương, lại là một năm trôi qua, buổi sáng ngày tết, Triển Minh lén hội kiến Âu Dương.

” Người này họ Kim, bởi vì đứng hàng lão tam, cho nên gọi là Kim Tam. Là năm kia được chiêu mộ đến cấm quân, bởi vì hắn khỏe mạnh có sức lực, võ công bất phàm, trước mắt đảm nhiệm chức Giáo úy. Người này ít nói, không có quân sĩ giao hảo hay lui tới với hắn. Đường đệ ta chú ý người này, một là bởi vì sức ăn của người này nổi danh trong cấm quân Đông Kinh, thứ hai là am hiểu thủ pháp dùng đao. Ta nói với đường đệ người nào mạnh mẽ lại biết sử dụng đao, đường đệ ta lập tức nghĩ ngay đến hắn.”

Triển Minh nói:

“Vào lúc xảy ra vụ án, người này còn đến chỗ đường đệ nhận một bộ quần áo cấm quân.”

” Sức ăn lớn, không hợp với mọi người, khỏe mạnh có sức lực, người như vậy rất dễ làm người khác chú ý.”

Âu Dương cười lạnh:

” Nhưng lại vào lúc xảy ra án lại đi nhận quần áo mới, chín phần mười là một cái bẫy rập chờ ta đi thăm dò. Người ở nơi nào?”

” Người Tề Châu, Đông Lộ Đông Kinh, địa chỉ quê quán của hắn đều đã lấy được.”

Âu Dương gật đầu:

” Ừ, năm sau vất vả ngươi đi Tề châu một chuyến, nói là đi ra ngoài làm việc công. Ta tin tưởng không ai có thể theo dõi ngươi được.”

” Đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Lòng hiếu kỳ người nào cũng có, Âu Dương tất nhiên không phải chỉ là bởi vì tò mò mà đi làm bừa làm loạn, nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng của mình, vậy thì phải lưu ý. Đương nhiên Âu Dương cũng tò mò, Kim Tam này là một bẫy rập như thế nào đây?