Thiên Tống

Chương 195-3: Đêm trước đại nạn (3)




“Đúng”

Âu Dương lấy ra khế ước làm sẵn nói:

“Khế ước này ghi rất rõ, nếu triều đình muốn nhét doanh thu bộ này vào thuế khoản, vậy bản khế ước tức thời trở thành phế thãi. Khế ước mà Lý đại nhân đang chờ ngươi ký này liền thượng kinh diện thánh. Về phần tiền trang Đông Nam, lại ký khế ước sau.”

Tô Thiên lo lắng một hồi nói:

“Đại nhân biết tiền trang Dương Bình không thuộc về bản thân Tô Thiên. Loại sự tình này còn phải thương lượng một chút với bọn cổ đông. Nếu tiền trang là của Tô Thiên, Tô Thiên có thể bảo đảm không cầm một đồng, trừ đi thành phẩm, lợi nhuận bao nhiêu đều cho quỹ giáo dục.”

“Được, ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

. . .

Tài chính giáo dục của Đại Tống rất ít, bình thường chính là thư viện cùng Quốc Tử Giám, mà nhắc tới đám người này thì rất trọng sĩ diện. Hơn nữa địa chủ phong kiến cũng sẽ không tán thành đầu nhập tài chính cực lớn với bộ phận này. Nếu Lý Hán muốn mở trường, cần dân gian góp vốn, mà biện pháp tốt nhất để dân gian góp vốn chính là đi xổ số. Cổ đông sẽ không thành vấn đề, bọn cổ đông vẫn còn có chút trách nhiệm xã hội, cho dù không có, Âu Dương ở một bên nhìn, đây là chuyện liên quan mặt mũi, toàn phiếu thông qua.

Sau đó Lý Hán mang theo khế ước thượng kinh diện thánh. Chỉ có điều Lý Hán cảm giác mình mặc dù còn mang danh khâm sai, nhưng địa vị thấp hơn rất nhiều. Sau khi thông báo buổi chiều ngày hôm sau mới được diện thánh. Triệu Ngọc vừa nghe muốn toàn dân tụ tập đánh cược, lập tức mất hứng. Nhưng trở ngại mặt mũi Lý Hán, vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.

Lý Hán căn cứ căn dặn của Âu Dương, giảng thuật tầm quan trọng của giáo dục với Đại Tống. Có lợi để triều đình mở rộng chính sách, có lợi trong việc chọn lựa nhân tài. . . Nói rất nhiều người chỉ biết có ruộng, không biết có Tống.

Triệu Ngọc nhìn khế ước một hồi lâu hỏi:

“Điểm này là ngươi nghĩ ra?”

“Bẩm bệ hạ, dạ . . Cựu thần thật sự quá nghèo túng, đành phải tìm Âu Dương Âu đại nhân trợ giúp.”

“Ta biết mà.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Ngươi cũng biết vì sao Tần Thủy Hoàng muốn đốt sách chôn người tài không?”

“Cựu thần hiểu, cựu thần chỉ dạy đạo biết chữ, dạy đạo trung tâm Đại Tống, chỉ dạy học vỡ lòng. Không dạy học thuyết dị gia.”

Lão bách tính đọc sách nhiều, sẽ càng nghĩ sâu. Đốt sách chôn người tài, văn tự ngục, văn hóa đại **, những điều này là do nghĩ lão bách tính thiếu tri thức, im lặng làm thuận dân. Ngôn luận tự do, chính trị tự do sẽ là điều những người này lo lắng. Ngu dân đều là thuận dân.

Triệu Ngọc vốn không chào đón lý tưởng này của Lý Hán, nàng thấy, một số người biết chữ là tốt rồi, đa số người vẫn thành thành thật thật làm bổn phận là tốt rồi. Hóa ra cho rằng Lý Hán không có tiền sẽ không làm được, không ngờ Lý Hán tìm tới tài thần Âu Dương này.

Tần Thủy Hoàng ban lệnh cấm học tư, cũng chính là cấm người không phải quan phương mở trường truyền thụ kiến thức. Hán Vũ đế trục xuất bách gia, độc tôn nho học, mặc dù không cấm học tư. Nhưng bết bát nhất trong học tư là Hán triều phỉ nhổ học phái. Chỉ một số thư viện học tư của Tống mà nói, cường điệu chính là dạy đức, phản đối học vì khoa cử. Học tư cùng học quan là tồn tại song song. Quan phương của Tống mặc dù không phản đối học tư, nhưng không muốn học tư quy mô hơn quan phương. Nếu dựa theo lời Lý Hán, học tư này nếu thật có thể thành lập diện tích lớn, tất áp đảo học quan. Có điều Lý Hán cũng là người thông minh, đáp ứng chỉ dạy học vỡ lòng. Học vỡ lòng chính là dạy vỡ lòng, giai đoạn này, giáo sư chỉ đọc sách không giảng giải.

Trong mắt một trăm người có một trăm Âu Dương, lý giải ngôn luận của bất luận kẻ nào với thánh nhân đều không giống nhau. Nếu tiến hành giảng giải có thể sẽ xuất hiện phiên bản khác nhau, ảnh hưởng tư tưởng đệ tử, làm cho học phái xuất hiện. Mà học vỡ lòng thì lại lấy việc biết chữ làm việc chính. Nói tương đối, là khá dễ khiến người ta tiếp nhận. Học đường Âu Dương mở sớm nhất cũng chỉ dạy học vỡ lòng, Tam Tự kinh vân vân, chỉ cầu biết chữ, không cầu giải thích ý tứ trong đó. Đại học Dương Bình cũng không liên quan đến học phái các nhà, không hỏi chính trị, chỉ xây dựng chương trình học thực dụng.

Triệu Ngọc hỏi:

“Âu Dương đã quyên bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm vạn.”

“Ba trăm vạn.”

Triệu Ngọc thở dài, người này còn ra tay hào phóng hơn cả mình. Năm đó mình liền cho Lý Hán vạn xâu đi dạy học. Triệu Ngọc biết Âu Dương tuyệt không phải vì giao tình mới đưa khoản tiền lớn này. Trên thực tế sau khi Âu Dương không tham ô công khoản, so nguồn tiền tài với người giàu cũng không tính là nhiều. Lúc này vừa ra tay chính là thu nhập hơn ba năm, Triệu Ngọc cảm thấy mình cũng không thể nói gì nữa. Vì vậy gật đầu:

“Cứ làm như thế đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Lý Hán thực không ngờ dễ dàng thông qua như vậy. Vốn nghĩ chuyện này còn phải triều nghị, lúc đó biến số liền nhiều. Hắn một người không phải xuất thân khoa cử, ngôn ngữ bình thường lại không tính khách khí, đến lúc đó khẳng định có người bỏ đá xuống giếng.

Lý Hán lui ra, Triệu Ngọc ngẫm lại hỏi:

“Nghe nói Dương Bình khai hoang khu Bạch Vân?”

“Dạ.”

Cửu công công trả lời:

“Đi làm việc cùng lục bộ ba tỉnh, muốn đi bộ phận khác làm việc, nhấc chân đi ra vài bước, thuận tiện cực kỳ, bên khu Bạch Vân kia xử lý việc công cực nhanh, có thể nói đệ nhất Đại Tống. Lại nói công ty dệt Dương Bình, trong công ty có đại chưởng quỹ, người phụ trách tiêu thụ, người phụ trách sản xuất, kế toán, bộ vận chuyển. . . Ví dụ như Đông Kinh muốn đặt hàng, liên lạc với bộ tiêu thụ, hai bên sau khi trao đổi xong, có thể lập khế ước, ra công ty vài bước chính là xưởng nhỏ in ấn, có thể in ra khế ước. Sau đó khế ước đưa đến chỗ đại chưởng quỹ, hai bên kí tên làm thực. Lại một bước sẽ đưa đến chỗ quản lý khế ước nha môn không xa, do bọn họ sao chép ký tên lưu ngăn, sau đó công ty sẽ ra lệnh cho bộ vận chuyển cung cấp xe ngựa, bộ sản xuất điều phối tồn kho. . . Khá nhanh, một công ty sinh ý tốt, một ngày có thể làm tốt mười phần khế ước. Có công ty thậm chí có thể kiếm tiền ngày.”

“Nhìn thử chúng ta, Xu Mật Viện ở thành nam, Binh bộ ở thành bắc. May mắn đều là dùng tay ghi công văn, không cần in ấn, nếu không vẫn phải đi xưởng in vùng ngoại thành, cho dù bổ nhiệm một tri huyện, không chừng hai ngày cũng không ra công văn.”

Triệu Ngọc nói:

“Mấy ngày nữa, ngươi cùng trẫm đến Dương Bình xem thử.”

Nếu được, có thể đem các bộ nha môn tập trung ở cùng một chỗ làm việc. Xem mình tìm một tên Thượng thư, giữa trưa phái người truyền, một lúc lâu sau người đến. Không phải hắn chờ mình chính là mình chờ hắn.