Thiên Tống

Chương 194-2: Nhật Tống hòa thân (2)




Tối đêm, Trương Tam trở về báo:

“Ngày mai bọn họ tới tiếp người.”

“Ừm”

Âu Dương nói:

“Gọi đồ ăn thôi, đói bụng rồi.”

“Ta đi lau bàn.”

Mỹ Trí Tử xung phong nhận việc.

“Ừm ”

Trương Tam thấy Mỹ Trí Tử đi vội nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân, nói thật ra, việc này quản không có chỗ tốt, quản không tốt còn khiến một thân phiền toái.”

“Ta đang lập kế hoạch một việc. Trước tiên ta hỏi thử cái nhìn của ngươi.”

Âu Dương nói:

“Bên Nhật Bản kia, bây giờ chư hầu cắt cứ, nhưng phân hai phái. Dân gian, bao gồm hai phái đều tôn trọng hoàng tộc, nhưng lại hạn chế quyền lợi hoàng tộc. Liền giống như chúng ta làm quan, ngoài miệng hô quan to nhất phẩm, nhưng thật ra không có chút thực quyền. Vào chính lúc này, nếu Mỹ Trí Tử mang về Nhật Bản một danh nho có diện mạo Đại Tống, danh nho này thuận lý thành chương trở thành con rể Thiên hoàng Nhật Bản. Các ngươi nói có phải là có thể đem tư tưởng Nho gia chúng ta phát dương quang đại ở Nhật Bản, khiến các võ sĩ Nhật Bản chịu thống lĩnh của Nho gia?”

Trương Tam lo lắng nói:

“Đại nhân, Hán Vũ đế chính là độc tôn nho học, sau đó thành cường quốc. Nếu Nhật Bản. . .”

“Cho nên danh nho kia phải đủ nho.”

“Cái gì gọi là đủ nho?”

Âu Dương cười nói:

“Chính là phải cổ hủ. Tràn đầy nghiên cứu với nho học, hơn nữa là người có chí lớn.”

“Ồ”

Trương Tam Đạo:

“Loại người này Hàn Lâm Viện có rất nhiều. Mỗi ngày nghiên cứu tử gì tử gì đó, có điều đại nhân, sao phải vậy?”

“Ta cũng không biết nói như thế nào.”

Âu Dương quả thật không biết nói như thế nào, nhưng có một điểm hắn biết, Nho gia so với tinh thần võ sĩ sắp xuất hiện ở Nhật Bản bây giờ, với hàng xóm Trung Quốc mà nói tốt hơn nhiều lắm. Mặc dù Âu Dương không có ý định gây họa Nhật Bản, nhưng vốn một tấm giấy vệ sinh đều có quan niệm tư tưởng cách dùng riêng của nó, với việc thuận nước đẩy thuyền, hắn vẫn muốn làm. Nhật Bản không thể so với Trung Quốc, động đất liên tục, hơn nữa đất đai cằn cỗi. Nếu bọn họ không xâm lược, vậy tư nguyên bản địa căn bản không đủ tự cấp.

Sau khi ăn xong, Âu Dương ghi mật chiết:

“Vi thần nghe nói vũ lực đất Đông Doanh rất thịnh. Nó kết thành đàn, chiếm diện tích tự mãn là chư hầu. Chư hầu chiến nhau, cướp đoạt nữ tử tiền lương Chiêm thành. Mặc dù không có cường giả dẫn dắt, nhưng vi thần rất lo. Đất Đông Doanh nghèo đất đai cằn cỗi, thiên tai mấy năm liên tục, nếu có hạng người Hoàn Nhan A Cốt Đả thống lĩnh Đông Doanh, dưới sự sai khiến của tinh thần võ sĩ kia tất thò tay ra hải ngoại, mà trung nguyên ta thà cứu giúp lúc hoạn nạn, còn hơn xông nó. . .”

Âu Dương trước tiên là nói về sầu lo của bản thân, cho rằng Nhật Bản một khi xuất hiện thống nhất, vậy bọn họ sẽ bắt đầu ý định thò xúc tua ra hải ngoại. Lên bờ là chủ đề Nhật Bản hô hào mấy trăm năm, Âu Dương cũng không vu khống. Âu Dương còn phân tích mặt tinh thần Nhật Bản, cho rằng tư tưởng chủ đạo của nó bây giờ bất lợi với Đại Tống. Cho nên phải đưa ra một biện pháp. . .

Sau khi viết xong hết thảy, Âu Dương dán lại giao cho Trương Tam, để hắn thượng kinh một chuyến. Trương Tam nhận thư, lập tức đi ra. Âu Dương nghe tiếng canh, đã là canh hai. Đêm đó cũng bỏ ý định xuất môn, sau đó cùng Lý Tứ còn cả Mỹ Trí Tử chơi Poker. Phải nói chuyện xấu truyền ngàn dặm, tai họa di ngàn năm. Nhật Bản không ngờ đã có Poker cùng mạt trượt. Kết quả Lý Tứ thua thảm.

Canh ba chuẩn bị nghỉ ngơi, Mỹ Trí Tử vô cùng ân cần phục thị Âu Dương cởi áo múc nước. Mặc dù cô nàng có ý riêng, nhưng Âu Dương tống nàng ra ngoài cửa. Nữ nhân có khắp nơi, lúc Âu Dương nằm vùng từng cùng nữ học sinh cấp 3 mười sáu tuổi Nhật Bản ** qua, nói thật, tỉ lệ xinh đẹp của nữ sinh Nhật Bản quả thực khá thấp, nhưng so với Hàn Quốc liền tốt hơn nhiều, mặc dù nhân tạo, nhưng mắc mớ gì đến mình. . .

Âu Dương lại không biết ham vui nhất thời, mà tạo thành chi tiết.

. . .

Sáng sớm hôm sau, phủ Hàng Châu phái người đón Mỹ Trí Tử đi. Sau đó sẽ ở lại trong phủ Hàng Châu trước, sau khi chờ triều đình trả lời, phủ Hàng Châu sẽ an bài tiếp.

Triệu Ngọc ở Đông Kinh xem xong thư của Âu Dương, suy nghĩ thật lâu. Mặc dù nàng không cho rằng Nhật Bản sẽ có uy hiếp gì với trung nguyên, nhưng từ từ thái độ mấy triều liền biết người Nhật Bản cũng không phải là người lương thiện. Xưng thần với triều Tùy, với Đường Tống thì lại dùng nước tương giao. Chính yếu nhất chính là vì Tùy quân cường hãn, bức nó thần phục. Mà không biết tin tức Nhật Bản cùng thái tử Cao Ly đám hỏi trước đó, khiến Triệu Ngọc cũng cảm giác không thoải mái. Lại nhìn Âu Dương phân tích, vì vậy căn cứ thái độ thà tin là có còn hơn là không, vẫn đã khẳng định biện pháp của Âu Dương. Dù sao xung quanh Đại Tống không có hy sinh. Lại nói thêm, sau Ngọc Châu, có đại thần nói Triệu Ngọc bị Âu Dương đầu độc, có bóng dáng pháp gia. Bây giờ hay lắm, thi học thuyết Nho gia đến hải ngoại, đã có thể thấy được Triệu Ngọc là kiên định ủng hộ nho giả.

Trong học thuyết chư gia, Đạo gia cùng Nho gia là có thể cùng tồn tại. Nhưng mọi người không cách nào tiếp nhận pháp gia cùng Nho gia cùng tồn tại. Về phần Âu Dương nói lựa chọn một Nho gia có chí lớn, có tài học tư tưởng kiên định chưa lập gia đình. . . Đây, không phải là vấn đề. Cứ ba năm mở khoa cử, những người này nhiều đến mức kéo dài ra tận biển. Bây giờ có thể đến Nhật Bản làm Phò mã, lại có cơ hội quan tịch lưu Tống, tin tức vừa ra, tất nhiên rất nhiều người tranh đoạt.

Về phần Nhật Bản có thể đáp ứng hay không? Triệu Ngọc không quá lo lắng. Từ thái độ đặc phái viên Nhật Bản tới có thể biết, Tống nói một, Nhật Bản có lẽ sẽ không nói hai. Hơn nữa, đây là trợ giúp Thiên hoàng Nhật Bản lập uy tín. Làm hoàng đế đều biết, tác dụng lớn nhất của Nho gia chính là, thông qua lễ giáo thúc đẩy tập quyền trung ương, đem quyền lợi Hoàng đế phóng đại vô hạn. Thật ra Triệu Ngọc giống Âu Dương, không biết Nhật Bản nếu thực hành Nho gia thống trị xong, sẽ biến thành bộ dáng gì. Nhưng có một điểm có thể xác định, Nho gia là tư tưởng khá ôn hòa.

. . .