Thiên Tống

Chương 193-1: Buôn bán nô lệ (1)




Âu Dương nhìn thấy phóng viên Lâm Hoàng phủ trở về đưa tin. Phóng viên điều tra được, người Liêu thật sự hi vọng có được toàn bộ lãnh thổ Tây Hạ, nhưng lại cố kỵ thái độ của Tống, nhưng bề ngoài cũng không tỏ vẻ gì là sợ Tống. Âu Dương rất không rõ người Liêu suy nghĩ như thế nào, chiến tranh với Kim thì khí thế hừng hực, lại còn tơ tưởng muốn kiếm lợi ích từ phía bên Tây Hạ. Rồi sau đó thấy phân tích mới hiểu rõ, người Liêu chủ yếu là là lo lắng sau khi Tây Hạ diệt vong, biên giới rộng lớn của Liêu sẽ phải cùng lúc đối mặt ba đạo trọng quân của triều Tống. Tây Hạ với người Liêu mà nói có thể xem như là một lá chắn tự nhiên. Cầm bản đồ xem xét, biên giới của Liêu không phải bình thường của rộng lớn, Tây giáp Siberia của nước Nga, mà nơi đó lại không đóng nhiều quân, người Tống nếu chiếm lĩnh Tây Hạ rồi muốn xâm chiếm về phương bắc, Liêu quốc liền căn bản không có bất cứ trọng điểm phòng vệ nào được bố trí cả. Không giống Hà Bắc lộ, có thể có thời gian triệu tập binh lực tiến hành bao vây. Cho nên trong các buổi nghị triều ở Liêu, những đại thần cùng võ tướng am hiểu đạo lí này đều kiên trì dâng sớ phải bảo vệ Tây Hạ, ít nhiều gì cũng phải trợ giúp đồng minh. Mà cũng có không ít người cho rằng không thể vì lợi ích nhỏ nhặt này mà trở mặt với Tống. Tiêu điểm tranh luận của hai bên chính là, Tống có không có ý đồ chinh phạt Liêu. Nếu Tống không có ý đồ chinh phạt Liêu, Tây Hạ này tất nhiên không thể giúp. Nếu Tống có ý đồ đó, có Tây Hạ cùng phối hợp tác chiến, quân Tống muốn đối phó Liêu quốc vẫn sẽ tương đối vất vả.

Bên Tống cũng có điều lo lắng, kế hoạch tấn công Liêu trước kia là tính toán dựa trên điều kiện Tây Hạ đứng ở thế trung lập. Nếu Liêu cùng Tây Hạ liên kết làm một, chỉ sợ tiến trình chinh phạt Liêu sẽ gia tăng thêm rất nhiều khó khăn. So với Kim quốc thì ổn định hơn nhiều, chỉ cần Liêu điều bớt binh lực đi, Kim quốc tất nhiên sẽ toàn lực tiến công. Chỉ có lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mới có thể khiến cho Kim quốc giàu có cường đại lên.

Mà ngay trong lúc thế cuộc quay vần ấy, Tây Bắc quân lộ cùng Vĩnh Hưng quân lộ xuất binh. Dựa theo kế hoạch xuất binh từ ba hướng, Tây Bắc quân đạo chia ra hai đường hành quân tương đối dễ dàng, mặc dù có gặp phải vài sự chống cự, nhưng hành quân vẫn tương đối thuận lợi. Mục tiêu của Vĩnh Hưng quân lộ là miếng xương cứng khó gặm Hoành Sơn. Cho dù có sự trợ giúp của hỏa khí, nhưng tiến trình đánh chiếm vẫn tương đối chậm chạp. Hơn nữa đây một toán quân dân thuần phụ Tây Hạ có ý chí chống cự rất mạnh, Vĩnh Hưng quân lộ cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Địa thế phía bắc Tây Hạ Lương Châu thế nhưng lại không giống bên này, bên kia chủ yếu là sản nghiệp chăn nuôi của Tây Hạ, núi cao sông lớn, vách đá dựng đứng, khiến cấm quân khó mà thích ứng được. Đặc biệt vận chuyển pháo cũng không thể dùng súc vật kéo, vô cùng khó khăn.

Tây Bắc quân lộ từ Sa Châu xuất binh lúc đầu thuận lợi, rồi sau đó cũng phải mặt đối với vấn đề này. Bên này chủ tướng Lưu Kỹ ra lệnh cho vứt bỏ trọng pháo, xe hỏa tiễn. Toàn bộ hướng tới Hắc Thủy Trấn. Mà Tây Lương châu binh là của Hàn bản bộ, gần như không hề xung đột đã có thể thông qua hành lang Hà Tây, nhưng kế tiếp vẫn phải đối mặt với hơn mười vạn quân binh của Hưng Khánh phủ.

Bên đám người chính trị gia còn đang thảo luận chỉ trích, triều Tống đã tiến quân, chiêu ấy khiến người Liêu quả rất bất ngờ. Trong ấn tượng của Liêu, triều Tống gần đây thích dàn xếp ổn thỏa dàn xếp ổn thỏa, dĩ hòa vi quí, mà lúc này địch ta còn chưa phân rõ liền dám tùy tiện tiến quân, xác thực là khiến bọn họ không ngờ.

Quân xưởng Dương Bình gần đây rất bận rộn, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là điều phối thuốc nổ. Đông Kinh liên tục sản xuất, không ngừng chế tạo ra những cỗ máy chiến tranh.

Đã là thời gian giữa hè, Âu Dương rất nhàn nhã ăn dưa hấu. Nơi bắt nguồn của dưa hấu vẫn có chút tranh luận, nhưng có thể là trước khi Âu Dương sửa lại tên, triều Tống có thể đã lấy được dưa hấu, gọi là hàn qua. Ngoại trừ đơn đặt hàng tăng thêm ra, Âu Dương không có cảm giác trận chiến này chiến cùng mình có quan hệ gì. Đánh thắng tất nhiên là tốt, nhưng có thua thì cũng chẳng liên quan gì nhiều đến hắn. Mặc dù Dương Bình thương hội có chút động tĩnh, nhưng nhìn chung mà nói, hiện tại hứng thú của họ với quốc thổ Tây Hạ không lớn. Nhiều nhất cũng chỉ là nơi nuôi ngựa hành lang Hà Tây mà thôi.

Thứ hắn quan tâm bây giờ chính là, Bạch Liên rốt cuộc phải gả đi rồi. Đối tượng là một lão sư trong đại học Dương Bình, lệ thuộc tổng bộ ngân hàng tư nhân Dương Bình. Kết hôn rồi còn phải sinh con, khó mà có thể tiếp tục đến đại học Dương Bình làm việc nữa. Lão sư đáp ứng Bạch Liên sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục làm quan sai. Huống hồ Âu Dương làm chủ hôn, ai dám làm gì chứ.

Vì vậy Bạch Liên thuận lợi xuất giá. Kế tiếp là giải thi đấu bóng đá mỗi năm một lần. Hoạt động giải trí không thể bởi vì chiến tranh mà đình chỉ được. Hoặc nói đơn giản là, thương nhân phụ nữ không biết đến mối hận vong quốc. Chiến tranh là chủ đề nghị luận của lão bách tính, nhưng điều kiện tiên quyết là không được phá hủy cuộc sống của bọn họ.

Đội đại biểu Dương Bình tiếp tục thi đấu với đội chủ nhà, nhưng hắn sớm đã thành tâm điểm chú ý, ai cũng muốn ở cùng nhóm với hắn.

Bất ngờ là, không ngờ trận đấu này lại xuất hiện tỉ số 10-0, khiến Âu Dương cảm giác quả thật dọa người. Nhưng lần này Liêu Kim cũng không phái đội bóng tham gia, đương nhiên nguyên nhân cũng là vì lần thi đấu bóng đá này lực chú ý không cao cùng báo Hoàng gia chủ lực tuyên truyền chiến tranh.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Âu Dương căn cứ chỉ thị của Triệu Ngọc, đi Hàng Châu một chuyến, hội kiến đám người thương hội Đông Nam, thảo luận về vấn đề sử dụng sai phạm lao động phi pháp, triều đình đưa lao động phi pháp tiến hành điều tra. Mấy tháng này, tỉ lệ di dân phi pháp phạm tội tăng lên, hơn nữa thủ đoạn tương đối tàn nhẫn. Thậm chí còn có phát sinh một số vụ đình công.

Về bãi công, việc này ở thời kì dân quốc, và ở nước Pháp là thường thấy nhất. Âu Dương đi sang Pháp, đúng lúc đụng phải cuộc bãi công tập thể của công nhân đường sắt Pháp, kế hoạch gặp gỡ các ngôi sao Châu Âu cũng đi tong luôn. Đã thế đến công ty hàng không lên máy bay, kết quả bị hoãn tiếp, tám phần cơ trưởng lại đình công hai ngày. Cứ như vậy, Âu Dương đành nhịn. Trở về khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, chuẩn bị ra sân bay lại, nhưng điều khiến hắn phẫn nộ chính là, hôm nay tài xế xe taxi cũng bãi công nốt. Cuối cùng hắn đành mặt dày đến chỗ cảnh sát địa phương tìm cách liên lạc, cảnh sát dựa trên tình hữu nghị khác tốt của Pháp – Trung xem xét tình hình, phái xe tuần tra đưa Âu Dương đến sân bay. Có điều, lái xe tuần tra đưa mẹ vợ về nhà trước rồi mới đi đến sân bay, Âu Dương đến sân bay đã quá giờ check in. Nhưng vô cùng may mắn là, bởi vì nhân viên bảo trì máy bay cùng ngày đó cũng đình công, thế nên thời gian cất cánh của máy bay cũng được lùi lại ba tiếng. Về sau Âu Dương mới biết, sau khi hắn tạm biệt cảnh kia mới biết hắn quá sức may mắn, bởi ngay ngày hôm sau cảnh sát lái xe tuần tra cũng đình công một ngày.