Thiên Tống

Chương 190-2: Phân phi yến (2)




Âu Dương bày tỏ, kiên quyết ngăn chặn nội chiến. Nội chiến không phải một cộng một bằng hai. Tiêu hao lẫn nhau một cộng một sẽ thành lớn vô hạn. Quân quyền Triệu Ngọc nắm rất chặt, nói nắm có điểm không thỏa đáng, nhưng có thể bảo chứng độ trung thành của các lộ. Âu Dương cho rằng, danh vọng Triệu Ngọc hiện giờ, chỉ cần không phải có sai lầm quá lớn, Tống đã không thể nào xuất hiện nội chiến.

Mâu thuẫn khá gay gắt trước kia là, bởi vì buôn bán phát triển làm cho địa chủ thuê công nhân giảm bớt, công đối lập với nông. Bởi vì di dân phi pháp xuất hiện, cơ bản giải quyết vấn đề này. Triệu Ngọc nói thẳng với Âu Dương, buôn bán nhân khẩu nàng đã sớm tiếp tay, có điều tạm thời không muốn động, nhưng không hi vọng việc này phụ nữ và trẻ em đều biết. Bảo Âu Dương cảnh cáo những thương nhân kia hơi thu liễm một chút.

Đương nhiên Triệu Ngọc cũng có chuyện căm tức:

“Âu Dương, ngân phiếu tiền trang Dương Bình này thì xài được rồi. Nhưng tiền giấy Tống này vẫn xài được chứ?”

“Bệ hạ, bây giờ ngân phiếu hàng năm xài bao nhiêu, tiền trang đều có đăng báo. Bệ hạ chỉ cần hơi rút chút thuế, không là ổn rồi? Bệ hạ muốn tiền không đáng tiền, thuế rút trọng điểm, tiền trang liền xài nhiều hơn một ít. Bệ hạ muốn tiền đáng giá, miễn thuế, tiền trang xài liền ít hơn một chút. Biến tướng như vậy sẽ khống chế ngân phiếu tiền trang, nhưng lại không cần triều đình tới làm chuyện phiền toái này.”

Triệu Ngọc bất mãn nói:

“Sao chuyện gì cứ ngươi vừa nói liền giải quyết thoải mái vậy?”

“Đó cũng cần bệ hạ tín nhiệm vi thần mới được.”

Triệu Ngọc cười nói:

“Hiện giờ Đại Tống từ biển từ bộ đã khuếch trương tứ phía. Trẫm nghe nói còn chiếm cứ được Đạm Mã Tích, Hình bộ thượng biểu, nói quân đạo Tây Bắc đã phồn vinh, bảo trẫm sửa lưu vong đến Đạm Mã Tích đi. Trẫm vừa nghĩ cũng có ý tứ, bảo Hộ bộ quy Đạm Mã Tích vào đất Tống.”

“Bệ hạ anh minh.”

“Anh minh không thể nói, trẫm học ngươi, có tiện nghi liền chiếm.”

Triệu Ngọc nói:

“Hộ bộ thống kê, năm ngoái, thương nhân hải ngoại làm ăn, cùng thuế vàng con đường lụa thu liền chiếm một phần rưỡi quốc khố. Vẫn là ngươi tinh mắt, nếu không phải ngươi dốc sức yêu cầu thành lập hạm đội Hàng Châu, ở đâu ra hải thương. Chỉ có điều, có đại thần nhiều lần thượng biểu, nói trẫm đánh mất quốc thể. Nói Đại Tống chính là bang quân tử, có thể nào cường thủ hào đoạt, thật trái lời dạy của thánh nhân.”

Âu Dương hỏi:

“Bệ hạ trả lời thế nào?”

“Trẫm gọi bọn họ lại nói, trẫm là nữ tử, không phải quân tử.”

“Ha ha”

Âu Dương cười nói:

“Bệ hạ thật tuyệt.”

Có uy vọng là gay thì người khác cũng không dám nói gì.

“Trẫm đã nhìn thấu rồi. Tống kiến quốc gần trăm năm. Nhưng mỗi năm nhập cống Liêu, đồng thời mỗi năm tặng lễ với nước nhỏ Tây Hạ. Với Thổ Phiên cùng Đại Lý còn phải cẩn thận dụ dỗ, mua ngựa tồi, triều đình cấp giá ngựa lương. Vì sao? Chính là khinh Trung Quốc ta không có người.”

Triệu Ngọc nói:

“Hiện giờ Đại Tống nổi khói báo động, vũ khí đầy đủ, nhưng ngược lại bốn biển thái bình. Quân mạnh thì nước mạnh, nước mạnh thì dân giàu, dân giàu thì nước thịnh.”

“Bệ hạ anh minh.”

Âu Dương chân thành tán thưởng. Bây giờ vẫn chưa phải thôn Trái Đất, cho dù là thôn Trái Đất cũng phải dựa vào thuyết pháp bắt tay. Nam Tư, Afghanistan, Irag vân vân, Hoa Kỳ cường đại, quân đội bọn họ sẽ không gọi là xâm lược. Mà cường đại không chỉ quân lực mạnh, kinh tế cần mạnh, quốc lực cũng phải mạnh. Quốc lực liên quan đến lĩnh vực như khoa học kỹ thuật, nhân tài, tài chính, giáo dục. Ngươi không có quân đội bàn quân tử với người ta, ai để ý ngươi. Sau khi ngươi có quân đội lại quân tử, người khác chỉ có thể quân tử với ngươi. Tục ngữ nói: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, quân tử cũng có lực sát thương.

Triệu Ngọc ý vừa chuyển nói:

“Nhưng. . . Trẫm có thể tự hạn chế. Sau trẫm trăm năm sẽ có bao nhiêu quân vương nghĩ như thế chứ?”

“. . .”

Âu Dương cúi đầu dùng bữa không trả lời, vấn đề này không thể trả lời. Cũng không thể nói với Triệu Ngọc, thi hành quân chủ lập hiến hoặc là chế độ giám sát dân chủ. Không cẩn thận đây là bữa cơm cuối cùng.

“Trẫm biết ngươi có biện pháp, nói nghe thử.”

Triệu Ngọc nhìn hai bên một chút nói:

“Đều lui ra đi.”

Không nói thì không được rồi. Âu Dương nói:

“Bệ hạ không phải có đại học hoàng gia sao? Để người có tư cách tiếp nhận vào đại học học tập trải nghiệm. Sau đó lại thả tới địa phương làm quan. Như vậy đơn giản hơn sàn lọc ra.”

Hoàng vị này của Triệu Ngọc có không ít người vừa ý, cả đám con cháu Vương gia, thậm chí con trai trưởng của Thị phi đều biết mọi người có cơ hội tranh đấu Hoàng vị. Triệu Ngọc cũng có tâm bồi dưỡng mấy người tiếp nhận, hoặc trợ thủ đắc lực có thể tín nhiệm.

Nghe Âu Dương vừa nói như vậy, Triệu Ngọc gật đầu, đây cũng đúng là một biện pháp. Hơn nữa cũng có thể xử lý sự việc công bằng. Ai ưu tú vừa nhìn liền biết. Nếu như có thể đem chế độ khảo hạch như vậy kéo dài xuống, Đại Tống cường thịnh một ngàn năm cũng không phải là không có khả năng. Triệu Ngọc nói:

“Nhiều đời người vong quốc phần lớn là hôn quân, phương pháp này tốt.”

Vong quốc chưa chắc là hôn quân. Trong lòng Âu Dương nói, Minh Sùng Trinh Hoàng đế người ta còn chăm chỉ hơn cả trâu, hơn nữa lòng có chí lớn, cũng có tài năng. Nhưng mâu thuẫn xã hội quá kịch liệt, đã không phải Hoàng đế có thể điều khiển. Chế độ đòi mạng người mà.

Triệu Ngọc gật đầu:

“Còn một chuyện, trẫm đã xem chế độ luật pháp Ngọc Châu.”

Âu Dương vội nói:

“Bẩm bệ hạ, Ngọc Châu này dù sao tình huống đặc thù.”

Ngọc Châu thiết lập ghế nghị sĩ, các dân tộc đều có phần, tương tự tham nghị viện. Nhưng quyền lợi lại nhỏ hơn nhiều, tạm thời không được can thiệp quân vụ, hơn nữa bỏ phiếu chính vụ cũng chỉ nhằm vào chương trình nghị sự hiến pháp không lay được. Nói cách khác tựa hồ quyền lợi Lý Quang không lớn, tác dụng của hắn chính là bảo đảm hiến pháp không bị xâm phạm. Cụ thể nông, thương vụ do nghị viên đề xuất đề án, lại thông qua. Mà hiến pháp là Âu Dương ký kết, vì giữ năng lực sinh tồn cùng năng lực cạnh tranh ở trong các dân tộc, bên trong hài hòa hay không phi thường trọng yếu. Nếu nói chuyện phiền toái như vậy thật ra là vì một mục đích trọng yếu, suy yếu ảnh hưởng của tôn giáo ở quốc nội, nước lớn hơn giáo hoặc là pháp lớn hơn giáo. Chỉ cần nội bộ đoàn kết, lại thêm minh hữu chuẩn Ba Tư này, Ngọc Châu mới có thể đứng vứng không ngã, mãi đến cuối cùng đồng hóa dân tộc.

Giống Trung Quốc hiện đại, các loại tôn giáo đều có, nhưng lực ảnh hưởng đã giảm xuống rất lớn. Cho dù là tín đồ cũng ít có hành động quá khích. Âu Dương luôn cho rằng chính phủ Trung Quốc làm rất tốt điểm này. Mặc dù cho người tôn giáo một số đặc quyền, nhưng đổi lấy lực hiệu triệu tôn giáo.