Thiên Tống

Chương 188-1: Tương phùng (1)




” Nhưng mà…”

Tô Thiên muốn nói lại thôi.

” Người tuổi trẻ ánh mắt nhìn xa một chút.”

Âu Dương nhỏ giọng nói:

” Theo ta được biết, hoàng thượng tính tình như vậy, được Thục nhìn Lũng, sớm muộn sẽ động thủ với người Liêu rồi sau đó là với Kim. Thừa dịp bây giờ bị giáng chức, hảo hảo soạn một kế hoạch, tương lai làm sao từ bên trong kiếm tiền.”

Tô Thiên cùng Tô lão gia kinh hãi:

” Triều đình sẽ dụng binh với Liêu?”

” Dụng binh với Tây Hạ, dụng binh thắng Thập Tự Quân, nếu như nói trước kia hoàng thượng vẫn rất cẩn thận, không hề có tự tin. Bây giờ chính là khí phách phấn khởi.”

Âu Dương nhìn trái phải nhỏ giọng nói:

” Hoàng thượng muốn học không phải là Đường Thái Tông, cũng không phải Hán Vũ đế, mà là Tùy Văn Đế. Ngày nay đã đạt tới bước đầu tiên, chính là con đường tơ lụa, vào thời Tùy, rất nhiều thương nhân Âu Châu định cư ở thành Đại Hưng, còn có rất nhiều đặc phái viên Âu Dương đến Đại Hưng triều bái. Tùy Văn Đế tôn chỉ là tứ hải thần phục, mặc dù không phải là diệt quốc, nhưng muốn người Liêu thần phục cũng chẳng khác gì diệt quốc. Mà Liêu không thần phục, thì dùng võ lực mà nói chuyện. Hoàng thượng vẫn luôn không hề tiếp nhận Thái Sơn phong thiện, chính là muốn đợi thần phục Liêu quốc con quái vật khổng lồ này rồi nói tiếp. Cho nên cuộc chiến Tống Liêu, không thể tránh né.”

Tô Thiên bị những lời này thức tỉnh, giật mình tỉnh ngộ nói:

” Ta thực sai rồi, tưởng rằng kết giao với vài đại thần liền liền có thể biết động tĩnh, lại thật không ngờ đương kim hoàng thượng ngoại trừ Thái Tổ, hoàng thượng uy vọng cao nhất Đại Tống, làm sao có thể để ý đám thần tử xung quanh. Đại nhân yên tâm, Tô Thiên hiểu được làm như thế nào.”

” Ta tin tưởng ngươi.”

Một mỹ nữ Ba Tư yểu điệu đi vào, ngồi vào trên người Âu Dương, vén cái khăn che mặt cầm lấy trà uống một ngụm, miệng đối miệng mớm nước cho Âu Dương. Âu Dương cười, mỹ nữ Ba Tư đưa tình liếc nhìn, duyên dáng xoay người, lại đi lên đài.

Xuân cung sống khiến tứ phía reo hô, Tô Thiên một bên trợn mắt há hốc mồm nói:

” Đại nhân lịch duyệt đã đăng phong tạo cực rồi.”

Thấy Âu Dương không chỉ không hề có bất kỳ gì khó chịu, ngược lại ôm eo phối hợp, lại thêm nụ hôn dài, hiển nhiên là vô cùng chu đáo.

Âu Dương vội giải thích:

” Đừng hiểu lầm, ta cùng nàng lần đầu tiên tiếp xúc thân thể.”

Cảnh tượng này cũng thấy nhiều rồi. Âu Dương thời gian nằm vùng, cũng không phải là giống như đóng phim, cái này không thể làm, cái kia không thể đụng vào, trải qua cuộc sống thanh tu.

Có điều thân là quan viên Đại Tống, thương nhân mẫu mực, thần tượng dân gian, loại chuyện Ba Tư này vẫn không thể xảy ra được. Có điều, lửa đã bị dấy lên rồi, quả thật không dễ dẹp yên. Đêm đó Âu Dương cùng với mỹ nữ kia liền thuê một gian phòng. Mặc dù đối với bạn vạn cự tuyệt, nhưng mỹ nữ này hiển nhiên rất nể mặt Âu Dương, phục thị chu đáo không nói, hơn nữa không thu xu nào, ngược lại đưa Âu Dương một miếng tiền cất kỹ nàng cất kỹ.

Âu Dương là có tiết chế, ngày hôm sau mặc dù cùng mỹ nữ khác cũng sinh quan hệ, nhưng ngày thứ ba liền lên đường đi Hàng Châu. Nam tính mà nói, tính không phải là vòi nước, mà là chậu nước. Tài nguyên ít nhiều đại khái đã cố định. Không cấm dục, không túng dục, là vì gốc rể dưỡng sinh của nam nhân. Lúc tuổi còn trẻ không có nhận thực, đợi lớn rồi, dĩ nhiên sẽ hiểu rõ chỗ lợi của nó.

Đi Hàng Châu là yêu cầu của Tống Huy Tông, từ đường thủy Thanh Hà, thông qua sông Hoài, rồi sau đó còn có Đại Vận hà. Ở Hạ Quý, phong cảnh hai bờ sông tú lệ, gió mát thổi nhẹ, ngâm thơ đối từ, cao giọng ngâm nga, nhân sinh khoái lạc.

Đến Hàng Châu, Tống Huy Tông muốn dẫn vài đệ tử đi theo, Âu Dương cùng với hai hộ vệ vào thành Hàng Châu. Đi vào Hàng Châu rồi vừa nhìn nơi Châu An ở trước kia đã trở thành quán rượu mất rồi, Âu Dương tùy tiện tìm một hiệu buôn hải ngoại:

” Tìm Châu An, ta là Âu Dương.”

Không quá nửa canh giờ, Châu An đi ra. Thấy Âu Dương, Châu An rất là cao hứng. Hai bên sau khi khách khí, Âu Dương mới biết được, Chu chưởng quỹ người ta bây giờ không ở trong thành, ở bờ biển vùng ngoại ô. Tòa nhà lớn tám ra tám vào, tương đương tám cái Tứ Hợp Viện. Chiếm diện tích rộng lớn, bờ biển còn có hai chiếc du thuyền thích hợp đi gần biển, cuộc sống khá là xa hoa lãng phí.

Cửa một đôi đại sư tử, tám nam tám nữ đứng bên cửa nghênh đón:

” Lão gia, Âu đại nhân.”

Âu Dương cười nói:

” Chu chưởng quỹ, phô trương thế này có chút giống dữ dội đấy.”

Châu An vội khoát tay nói:

” Hiểu lầm, hiểu lầm. Có điều lúc trước thật đúng là cùng một hộ dữ dội ganh đua cạnh khóe một hồi. Nghĩ tới ta bốn đời làm thương, làm sao cũng không thể để cái hộ kia xem thường được. Về sau ngẫm lại cũng buồn cười.”

” Buồn cười? Tỷ như lần nam bắc chi tranh này?”

” Không sai biệt lắm.”

Châu An hổ thẹn nói:

” Đại nhân mời bên này.”

Hắn mới không tin Âu Dương rảnh rỗi đến nhàm chán cùng Tống Huy Tông du sông, nếu như là du sông, Âu Dương chắc chắn sẽ không tìm mình. Tục ngữ nói, vô sự bất đăng tam bảo điện. Bất quá hắn tin tưởng, Âu Dương đến tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu.

Mấy ngày hôm trước vừa mở hội nghị chứng thực triều đình về quy định lưu truyền bạc trắng, chẳng lẽ là việc này. Không hề nghĩ Âu Dương câu đầu tiên lại là:

” Châu Bình đâu?”

Châu An ngẩn người, rồi sau đó cả giận nói:

” Đứa con bất hiếu này, lão phu lúc trước không có nghe lời của đại nhân, thăng chức cho nó là chưởng quỹ tiền trang, không hề nghĩ lại xảy ra chuyện này. Lão phu thường nói với nó, chữ lợi rơi xuống là thương nhân, chữ hòa rơi xuống là con buôn. Không ngờ nàng thở ra một hơi, không ngờ một mình làm việc này.”

” Châu chưởng quỹ thật ra không cần quá phiền não. Dù sao cũng là tiểu hài tử mà. Hơn nữa hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cũng có vài người khí thế hùng hổ hăm dọa. Lần này mặc dù là lưỡng bại câu thương, có điều dù sao còn có chút thu hoạch. Ta nghĩ Châu Bình cũng là bởi vì hiệp hội thương nghiệp Dương Bình muốn nhúng tay vào buôn bán đường biển, cố ý tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương này.”

” Chào tiên sinh.”

Châu Bình bưng trà ra ngoài, cung kính nói.

Âu Dương gật đầu nói:

” Ngồi.”

” Tạ tiên sinh.”

Âu Dương nói:

” Lần này tới, chính là muốn nói, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình suy nghĩ là tốt, ở Đạm Mã Tích xây dựng bến tàu quả thật có thể được. Bây giờ ta đã cùng hiệp hội thương nghiệp Dương Bình nói qua, tương lai bọn họ nhiều nhất sẽ dùng phương thức nhập cổ phần tiến hành nghề vận chuyển đường biển. Cho nên ta liền nghĩ Đạm Mã Tích có thể xây dựng thành một bến tàu.”