Thiên Tống

Chương 184-3: Mật thám (3)




Lý Cương lo lắng hỏi:

” Âu đại nhân, nếu vậy có thể sẽ giống như Thập Tự Quân suy nghĩ hay không? Chúng ta cùng với các bộ tộc xung quanh sẽ bất hòa?”

Tống đang xây dựng lãnh thổ, nếu hàng xóm không hữu hảo, thực lực có mạnh hơn nữa chỉ sợ cũng không yên ổn được lâu.

” Cho nên, đầu tiên là phải giữ bí mật. Thứ hai, quân Tống được quân đồng minh xem như là kẻ coi tiền như rác, tất nhiên quân Tống sẽ trở thành quân chủ lực tấn công Constantinople. Để các huynh đệ náo nhiệt đánh các thành trống một chút. Còn một điều rất quan trọng…”

Âu Dương trầm tư một hồi:

” Ta không tiện nói.”

Hàn Thế Trung cẩn thận hỏi:

“Ý của đại nhân là, đem cư dân trong thành trở thành Thập Tự Quân, sau đó lại vu oan Thập Tự Quân tàn sát hàng loạt dân trong thành? Lúc quân Tống ta đến đã…”

“Thập Tự Quân chiếm đóng Constantinople nhiều năm, cư dân bên trong thành hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút ảnh hưởng. Có bộ phận còn có thể là kiều bào của Thập Tự Quân, cho dù không phải là vậy cũng là trung thành với Đông Chính giáo. Thứ nhất, chúng ta phải phải chiến đấu kịch liệt, chiến đấu phải có thi thể. Thứ hai, phải bịt miệng, người trong thành không có khả năng không biết Thập Tự Quân đã rút khỏi. Thứ ba, cư dân nơi đây vô cùng giàu có. Thứ tư, các huynh đệ đánh trận có chút ù ù cạc cạc, sĩ khí không cao, như thế còn có thể ủng hộ sĩ khí. Thứ năm, vì tương lai thống trị, cư dân khu chủ thành ít nhất phải không phản đối sự thống trị của chúng ta. Thứ sáu, có thể dự trữ một số lương thực phòng bị lương đạo xảy ra vấn đề.”

Một mảnh trầm mặc, Lý Cương là người mở miệng trước tiên:

” Đại nhân nói vô cùng có đạo lý. Cư dân trong thành này phân làm hai loại, một là Thiên Chúa giáo, hai là Đông Chính giáo. Nếu muốn quản lý lâu dài, tín đồ đạo giáo hoặc là Phật giáo Trung Quốc sinh hoạt ở chỗ này không thể ít hơn ba phần. Nếu không…”

Lưu Kỹ hỏi:

” Đi đâu tìm hơn ba phần người Tống?”

Lý Cương vuốt râu trả lời:

” Tám vạn sương quân giải giáp quy điền.” (bỏ áo giáp về làm ruộng)

Sương quân đương nhiên là ủng hộ Tống thống trị, hơn nữa đều là người có sức mạnh. Để bảo vệ lương đạo này, vận dụng sương quân điều động từ quân Tây Bắc và các lộ khác nhất định nhiều hơn ba mươi vạn. lúc này cắt giảm tám vạn sương quân tất nhiên sẽ tạo thành sự tương đối phiền phức với hậu cần. Nhưng đối với sự thống trị lâu dài của Tống có lợi ích lớn.

” Kết hôn sinh con, vĩnh viễn ở lại Đại Tần.”

Âu Dương nhìn mọi người bên trong trướng nói:

” Nhưng chuyện này giấu diếm được nhất thời chứ tương lai hoặc là lịch sử chắc chắn sẽ không giấu diếm được. Hơn nữa chuyện này nếu truyền tới trong nước, mấy người chúng ta cũng sẽ bị giải giáp, thậm chí có thể là chầu trời.”

Hàn Thế Trung thở dài nói:

” Mạt tướng sẽ phụ trách tìm kẻ chết thay.”

Âu Dương nói với Lý Cương:

” Lý đại nhân, ngươi trung thành với Đại Tống ta biết rõ. Ta cũng biết ngươi tất nhiên sẽ đem chuyện này tấu lên trên. Có điều, chuyện này chỉ có thể để một mình Hoàng thượng biết được. Nếu không thành quả vất vả nửa năm qua của mấy chục vạn sĩ tốt khả năng sẽ bị gạt bỏ toàn bộ.”

Lý Cương chắp tay:

” Âu đại nhân, hạ quan có chừng mực.”

Tây Hạ vẫn tốt, trung nguyên với các dân tộc thiểu số thường có giằng co chiếm lĩnh, hơn nữa gặp văn hóa trung nguyên hun đúc rất sâu, dân chúng địa phương tương đối dễ dàng tiếp nhận. Cho dù như vậy khi rảnh rỗi cũng sẽ có chuyện vài bộ tộc phản lại Tống. Mà nay thổ địa này treo độc ngoài hải ngoại, tín ngưỡng thống trị, tập tục hoàn toàn bất đồng, tỷ lệ ba so với bảy, kỳ thật đã vô cùng thấp.

Âu Dương gật đầu:

” Cứ định như vậy, phiền toái Lý đại nhân chuẩn bị di chuyển sương quân và di chuyển cư dân xung quanh bổ sung vào trong thành. Một mặt khác ràng buộc các quân sĩ công thành, cung nghị sự hoàng kim tốt nhất nên giữ lại. Hàn Tướng quân vất vả, xin phiền suốt đêm làm một kế hoạch tác chiến, mọi việc cứ viết ở bên trong.”



Thấy Âu Dương, Lý Cương rời khỏi. Chương Lan một bên vội nói:

” Hàn Tướng quân vì sao không ngăn trở, Vương sư Đại Tống ta…”

Lưu Kỹ chặn ngang hỏi ngược lại:

” Chương Lan, ngươi có biết việc Tào Tháo đem thịt người bổ sung làm quân lương hay không? Ngươi lại có biết sau tam quốc, ngũ hồ tại sao phải loạn lạc hay không? Tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho dù ở lịch sử trung nguyên cũng đã nhìn mãi quen mắt. Bản thân ngươi cũng phải suy nghĩ lại, nếu không phải là bộ hạ ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, thì vì sao chúng ta sẽ phải giữ trọng binh ở chỗ này, tại sao phải có những chuyện phiền toái này?”

Hàn Thế Trung gật đầu:

” Nơi này không thể so với trung nguyên, tín ngưỡng của bọn họ hoàn toàn khác biệt với chúng ta. Nếu không tàn sát hàng loạt dân trong thành, thì không cách nào chân chính chiếm lĩnh, không chiếm lĩnh thì sẽ không cách nào đồng hóa, không cách nào đồng hóa thì chúng ta sẽ không đứng được lâu. Chương Lan, đem thuộc hạ không đếm xỉa đến mệnh lệnh kia của ngươi, phó tướng anh hùng cứu mỹ nhân kia gọi tới đây.”

“… vâng.”

Chương Lan do dự một hồi, rốt cục đáp ứng.

Chương Lan ra ngoài, nhưng nhìn thấy Âu Dương ở ngoài trướng chưa rời đi, mà là dựa vào tường đất nhìn về phía tây. Chương Lan tiến lên chào hỏi:

” Đại nhân?”

” Có phải là cảm thấy ta không còn là Tây Bắc giám quân xưa kia nữa phải không?”

“…dạ.”

Chương Lan gật đầu.

” Nhất tướng công thành vạn cốt khô.”

Âu Dương miễn cưỡng cười nói:

” Nhớ rõ, ngươi không thừa dịp khi mình còn cường đại khi dễ người khác để càng thêm cường đại. Thì vào lúc người khác cường đại sẽ bị khi phụ. Mảnh đất này là ở biên giới Địa Trung Hải, lại là cửa khẩu của Biển Đen, trái cận Âu Châu, phải giáp Châu Á. Nếu Tống có thể chiếm được nơi đây một trăm năm, Tống có thể mạnh suốt một trăm năm mươi năm. Chiếm được nơi đây năm trăm năm, Tống có thể mạnh đến tám trăm năm. Nếu như có thể chiếm được một ngàn năm, thì muôn đời con cháu Đại Tống đều yên ấm. Chương Lan, chúng ta dùng, xài đều là tiền của dân chúng Tống. Có một số việc cho dù không muốn làm vẫn phải làm. Có lẽ bọn họ tạm thời sẽ không biết có chỗ tốt gì hoặc là cho rằng vì con đường tơ lụa, nhưng tương lai bọn họ sẽ biết, chỗ này không phải chỉ là một con đường tơ lụa đơn giản như vậy.”

” Ta hiểu rõ. Nếu là vì con đường tơ lụa, đại nhân còn có hàng vạn biện pháp có thể lựa chọn.”

Chương Lan nói:

” Kẻ làm tướng tự nhiên là vì nước vì dân, trung với vua đền nợ nước. Đại nhân yên tâm, cho dù lòng có nghi ngờ nhưng quân lệnh như núi, Chương Lan vẫn sẽ làm.”

Âu Dương phất tay:

” Ngươi đi đi.”