Thiên Tống

Chương 173-3: Trước ngày võ cử (3)




Triệu Ngọc thở dài:

" Thương nhân trục lợi từ xưa đến nay đã là đạo lý. Nhưng ngươi đang khiến toàn thể bách tính Đại Tống đều bắt đầu trục lợi. Dùng lợi ích để sai khiến người khác, ngươi cảm thấy tương lai trên triều đình còn có hạng người như Tông Trạch, Lý Cương sao?"

Âu Dương biết Triệu Ngọc nói có lý. Bởi vì cấp tiến trục lợi, mức độ đạo đức tất nhiên sẽ suy giảm. Một bên là tiến bộ xã hội, một bên là đạo đức suy đồi. Chẳng lẽ thật sự là tỉ lệ ngược sao? Cái hời hợt của người hiện đại đã lan đến đây?

Rất nhiều tin tức đều nói, người nào đó bởi vì trợ giúp một người, kết quả ngược lại bị người kia vu oan. Tại sao phải vu oan, đương nhiên chính là chữ lợi. Mà việc như thế càng nhiều, tiêu chuẩn đạo đức toàn dân giảm xuống.

Trước đó không lâu có tin tức, một phụ nữ bị xe đụng phải, người nước ngoài đi ngang xuống xe muốn giúp đỡ, nhưng trợ lý Trung Quốc đồng hành ngăn hắn lại, sau khi trợ lý xuống xe chụp lại hiện trường làm bằng chứng, mới tiến hành cứu chữa cho phụ nữ kia.

Mà ở Tống Triều, Âu Dương thẩm án, hai bên tranh cãi đối chất, kẻ trộm kia tất nhiên chột dạ. Tại sao? Cũng bởi vì có một lực lượng vô hình của đạo đức đang ràng buộc. Mà hiện đại phần lớn là ràng buộc pháp luật, tất cả mọi người đều hiểu pháp luật, tất cả mọi người đều hiểu cách chơi.

Triệu Ngọc thấy Âu Dương không nói lời nào, ngữ khí hòa hoãn nói:

" Trẫm cũng biết, ngươi vẫn là có lòng. Quy định nội bộ trong hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, cho dù là chiếm đoạt sản nghiệp người khác, cũng có tiêu chuẩn đền bù tổn thất thích hợp. Hoặc nhập cổ phần, hoặc là bán đứt. Cũng còn chưa xuất hiện dùng tiền cấu kết quan phủ, làm chuyện vô lương cưỡng ép. Nhưng có từng nghĩ qua chưa, ngày nào đó ngươi không còn nữa, những thương nhân này còn xem trọng những quy tắc này sao? Trần Đông dâng tấu nếu vị dụ, tỷ như thịt gà Đông Kinh tất cả đều là một nơi sản xuất, một khi thị trường nâng giá thịt gà lên gấp mười lần để có được món hời, vậy bách tính có mua hay không?"

Tệ nạn lũng đoạn Âu Dương tất nhiên biết, nhưng nếu không lũng đoạn, thì không cách nào đẩy mạnh xã hội tiến bộ. Âu Dương nói:

" Bệ hạ, trong thời gian tới vi thần sẽ xây dựng luật thương nghiệp, dùng cách này để tiến hành ràng buộc vấn đề bệ hạ lo lắng."

" Ừm, trà có phép trà, muối có phép muối."

Triệu Ngọc nói:

" Với thương nhân vẫn cần phải nói luật. Ngươi sau khi viết xong thì bảo ngươi đưa đến cho ta, trẫm tự mình xem qua."

" Vâng."

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Âu Dương phát hiện Triệu Ngọc đã càng ngày càng thành thục. Suy nghĩ mọi chuyện cũng càng ngày càng có logic. Mà bản thân căn bản là không có tiến bộ, đều đang sống bằng vốn liếng, thủ đoạn sử dụng cũng đều là tham khảo xã hội hiện đại hoặc là cách làm trong lịch sử.

Người thống trị sao có thể không biết tại sao nhiều bạo dân như vậy, nhưng có đôi khi rất bất đắc dĩ. Nói thí dụ như bến nước Lương Sơn tám trăm dặm, triều đình bởi vì Tống Huy Tông không tiết chế tiêu xài, tiền lương thực đối với Tây quân Đông quân căn bản cung ứng không được, chỉ có thể đem bến nước thu làm của công.

Triệu Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy điểm lợi của phát triển thương nghiệp, quốc khố giàu có, bách tính an khang. Trước kia không phải là không có hoàng đế nghĩ tới thành lập thủy sư, nhưng tiêu tốn quá nhiều.

Mà sau khi đề cao sức sản xuất, vấn đề chi phí đã được giảm xuống. Nhưng có lợi tất nhiên có tệ. Làm sao tìm được sự cân bằng, mới là người thống trị như Triệu Ngọc muốn biết nhất. Mà Âu Dương lập luật thương nghiệp thì có thể hạn chế cố định thương nhân, đây là cân đối đang nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

...

Lại qua vài ngày, Đồng Quán dâng tấu triều đình, nói mình tuổi tác đã cao, khẩn cầu từ chức giám quân Tây quân. Triều đình sau khi đồng ý chỉ, bổ nhiệm Đồng Quán làm Quân Cơ xứ Xu Mật Viện tham gia chánh sự, quan hàm nhị phẩm.

Đồng thời đem Tây Lộ Hà Bắc cùng Đông Lộ Hà Bắc kết hợp thành quân lộ Hà Bắc. Ba góc tiến có thể công, lùi có thể thủ, quân sự phía bắc bảo vệ lẫn nhau kết cấu cơ bản đang tiến hành thay đổi lớn. Tất cả chi tiết đều do Trương Huyền Minh phụ trách.

Lại mấy ngày nữa, triều đình cùng báo Hoàng Gia đồng thời ban bố luật thương nghiệp của Đại Tống. Với thương nhân tiến hành một vài hạn chế. Tỷ như một ít thương phẩm cấm trữ hàng đầu cơ tích trữ, một ít thương phẩm cấm mua bán ngoài huyện.

Vụ án thương nghiệp nằm ngoài huyện đều do Đề hình thương nghiệp tư của các châu phụ trách, châu nha cùng huyện nha không hề can thiệp vào vụ án tranh chấp này.

Hơn nữa quy định một khi thương phẩm nào đó giá cả tương phản quá hai phần, Hộ bộ có quyền phái người điều tra, nếu không có lý do nâng giá hoặc hạ giá chính đáng, luận tội.

Đủ loại như vậy, nói tóm lại, giống như là gia tăng tập quyền trung ương, triều đình gia tăng tập quyền giám thị đối với buôn bán. Làm giảm sức khống chế của quan địa phương với thương nghiệp.

Đồng thời pháp lệnh cũng bảo đảm một vài lợi ích của thương nhân. Nói tóm lại, lần này lợi ích thương nhân chẳng những hy sinh vừa phải, hơn nữa còn có điểm lợi. Chỗ hy sinh lớn chính là lợi ích, gia tăng quyền lợi trung ương.

Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình trước đây đối với sản phẩm dân sinh đều có quy định, còn đối với giá hàng lên ào ào cũng có quy định. Các thương nhân thấy phép tắc này, cũng biết can thiệp đối với kinh doanh của mình không lớn.

Hơn nữa một khi địa phương có quan phủ khó xử thương nhân, còn có thể trực tiếp đến Đề hình của châu để kháng án, thậm chí có thể trực tiếp đưa mẫu đơn kiện đến Hộ bộ. Đương nhiên, bởi như vậy, cũng suy yếu lực ảnh hưởng của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình và hiệp hội thương nghiệp Đông Nam.

Có điều cổ đông đã dự tính trước đó, bởi vì Âu Dương vô ý giải quyết lo âu lớn nhất của bọn họ. Trước kia đã có rất nhiều người lo lắng quyền hạn hiệp hội thương nghiệp quá lớn, sức ảnh hưởng vấn đề quá lớn.

Nhưng ngày nay pháp lệnh vừa ra, triều đình chọn dùng là phương thức khá ôn hòa, mặc dù mất đi một ít quyền lợi, nhưng thương nhân dù sao không phải là chính trị gia, nói thế nào vẫn là cần lợi ích.

Mà quan lại địa phương hy sinh lớn nhất, cũng rất hiểu chuyện, bọn họ bắt đầu đầu tư vào sản xuất. Không tham ô, không nhận hối lộ, mỗi tháng chỉ cần hoa hồng. Bớt lo chuyện, lại có tiền, luật thương nghiệp này vừa ban bố, đối với bọn họ mà nói thực sự không phải là không hề có chỗ tốt nào.

...

Võ cử còn nửa tháng, trở về Dương Bình Âu Dương đang ở trong thư phòng xem bản mẫu ngân phiếu, vừa nhìn vừa lắc đầu:

" Không được ngân phiếu này thành phẩm cao, nhưng chúng ta in nhiều nhất là trăm quan, so sánh với nhau thành phẩm rất thấp rồi. Nhưng mô phỏng thành phẩm quá thấp, trở về nói với Tô Thiên, bảo sư phụ xưởng in nghiên cứu nhiều thêm. Ngân phiếu là lấy ra lưu thông, dân chúng có chút tri thức đề phòng đồ giả nhất định cũng đều có thể nhận ra ngân phiếu thật giả. Ngân phiếu này nếu muốn nhận ra còn phải học hai ngày."

" Vâng."

Người mang bản mẫu cáo từ. Không có ai thích cầm một bao lớn đồng tiền đi trên đường. Mà mệnh giá giao tử nhỏ, lượng lưu thông ít, đồng tiền vẫn là cách thức lưu thông chủ yếu.

Ngân phiếu vốn là biện pháp giải quyết vấn đề này, nhưng kỹ thuật không nhuần nhuyễn, dễ có hàng nhái, không thể dùng. Ít nhất phải làm được đến mức Âu Dương cũng không mô phỏng được, lúc đó mới gọi là thành công.

Bạch Liên thông báo:

" Đại nhân, Hoàn Nhan Lan cầu kiến."

" Nàng đến Dương Bình? Còn cầu kiến?"

Âu Dương chưa nói gặp hay không, mà là xem vài phần tin vắn báo Hoàng Gia, bên trong viết, được Da Luật Đại Thạch và rất nhiều xe hỏa tiễn trợ giúp, người Liêu tháng trước đoạt liền ba thành.

Ngày nay chiến hỏa tới gần Hoàng Long phủ. Hai bên hình thức giống như trở lại trước trận chiến bảo vệ Bộ Cương Đạt. Đương nhiên, ngày nay quân lực Nữ Chân sẽ không còn là hai vạn nữa, mà đã là ba mươi vạn. Âu Dương đại khái đoán được là chuyện gì. Đem tin vắn thu lại nói:

" Cho mời, ừm ... lát nữa mời phu nhân dâng trà."

"Dạ"

Bạch Liên giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không hề mở miệng.