Thiên Tống

Chương 150-2: Khí giới công thành (2)




Một bên nói có căn cứ, một bên giải thích có đạo lý. Triệu Ngọc đau đầu vạn phần, hỏi thăm bách quan, cũng không có một ý kiến thống nhất. Vì vậy cứ dựa theo trình tự, giao Đại Lý Tự thẩm tra xử lí. Nếu như là vô tội, vậy thì có thể nói rõ bọn Âu Dương quả thật giả ngự bút, nếu không phải vô tội, vậy thì chứng tỏ bọn Âu Dương có công lao.

Thái Kinh hỏi trên triều hội, có cần phái đặc phái viên hoà đàm không.

Triệu Ngọc trực tiếp phủ quyết, tuyệt đối không thể để kế ly gián của người Tây Hạ thực hiện được.

Trương Bang Xương vào thiên lao mới nghĩ rõ một chuyện, sai lầm lớn nhất của mình chính là cùng đấu tiền. Tài sản của hắn so với Âu Dương thì chẳng đáng nhắc đến. Nhưng Âu Dương nện tiền thì cũng nện rồi, ai cũng biết người này là phú ông, mà tiền của hắn không phải nói nện liền nện được, sẽ bị Ngự Sử vạch tội. Dùng mười vạn xâu, lúc ấy sao cũng không ngờ người này sẽ giở thủ đoạn như vậy?

Không có bết bát, chỉ có bết bát hơn. Báo hoàng gia luôn không phê bình quan viên triều đình, nhiều nhất chỉ nói mấy tin tức linh tinh. Nhưng lần này thái độ khác thường dữ dội: Trương Bang Xương có hiềm nghi Hán gian, hắn vạch tội Hàn Tướng quân, Lưu tướng quân, Âu đại nhân cùng Lý đại nhân ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, hơn nữa tin chiến thắng liên tục. Trong đó miêu tả vô cùng kỹ càng, nói là Lưu Kỳ bắt được một thám báo quân Tống cấu kết với người Tây Hạ, thám báo trong lúc vô tình để lộ người Tây Hạ sợ hãi thế công của Tống lần này, muốn dùng kế ly gián. Sau đó chính là người Tây Hạ chuyển trướng ở Tần Châu, đem phiếu khống các châu phụ cận tập trung chuyển đến danh nghĩa Trương Bang Xương. Đương nhiên trên báo cũng nói, việc này vẫn chưa rõ ràng, cũng không bài trừ có thể người Tây Hạ cầm mười vạn xâu cố ý hãm hại Trương Bang Xương, tờ báo vẫn rất khách quan, chỉ thuyết minh chuyện thực, đương nhiên có bộ phận là sự thật giả của phỏng vấn.

Nói người Tây Hạ hãm hại Trương Bang Xương, cớ này rất nát, ai cũng biết Trương Bang Xương căn bản không hề có giá trị hãm hại. Theo như suy luận này, tội danh Hán gian cơ hồ là thực rồi. Mà dư luận quấy nhiễu tư pháp, Đại Lý Tự vào trước là chủ, từ có vấn đề không thăng hoa đến điều tra có vấn đề gì.

Mà Triệu Ngọc ở hoàng cung nhận được mật chiết của Lý Hán, sau khi xem xong trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài không can thiệp việc này nữa, không đếm xỉa với việc có đại thần thượng biểu phái thêm khâm sai, hơn nữa phái người cầm thủ dụ cho Lý Cương, cho phép điều động vật tư hậu cần đường Lợi Châu, hơn nữa còn phê chuẩn kế hoạch mua sắm của xưởng quân Âu Dương.

Triệu Ngọc thân là một Hoàng đế, tối thiểu giác ngộ chính trị vẫn phải có. Tống chinh quân hai văn thì không cần nói nữa, hai võ Hàn Thế Trung cùng Lưu Kỳ đều là tướng lĩnh do mình đề bạt, hơn nữa ủy thác trọng trách. Mục đích nàng hoà đàm rất đơn giản, chính là thấy tốt liền thu. Hiện giờ bốn người này đều tỏ vẻ có thể đánh tiếp, nàng cũng chỉ có thể ủng hộ tiếp.

. . .

Căn cứ gian tế báo lại, thiết bị công thành cỡ lớn của Tây Hạ đã vào vị trí của mình, có nỏ xa hình xoắn, xe thang mây, xe hành pháo, xe công thành, xe trùng chàng, xe lữ công lúc xông tới gần. Còn có xe nối, xe câu, xe lửa, xe nga cốt vân vân, toàn bộ gia sản Tây Hạ đều đem ra.

Vốn quân coi giữ dựa vào thành trì có thể một đổi năm người thậm chí đổi mười người, nhưng những khí giới này xuất hiện lại thay đổi sự thật này. Lưu Kỳ cảm giác áp lực sâu sắc. Chớ xem thường những thứ này, nó còn cao hơn cả tường thành, không những quan sát trong thành được, lại còn có thể áp chế tên, lại có thể trực tiếp leo tường. Nhược điểm của những khí giới này chính là sợ cận chiến, phải có binh sĩ bảo vệ, chiến pháp trước kia chính là lợi dụng bộ binh áp chế khí giới, nói cách khác phải bắt đầu chiến đấu đại quy mô.

Lưu Kỳ nói:

"Dựa theo tin tức mật thám, những khí giới này bây giờ lắp ráp ở hậu doanh, hơn nữa các bộ phối hợp, dự tính ba ngày sau sẽ đổ lên tiền doanh, sau đó nâng tiến công. Nếu trong ba ngày không thể phá hư những khí giới này, Long huyện chỉ sợ không cách nào bảo vệ nổi."

Âu Dương lắc đầu:

"Kẻ địch phân ra hơn vạn bộ đội bảo vệ cảnh vệ, muốn đánh lén muốn thu mua, chỉ sợ khó khăn đều rất lớn. Thật ra cường thủ chưa hẳn không có cách nào, tầm bắn của pháo rất xa, lần này đại bộ phận khí giới đều là kết cấu bằng gỗ, lại thêm mặt đường bị Lưu tướng quân làm ngổn ngang, nên có thể áp chế."

"Việc này chúng ta từng nói trước kia. Nếu Tây Hạ quân không thể quyết tử công kích, quân ta tất nhiên có thể thắng được, nhưng nếu phân phối những khí giới này lại thêm quyết tử trùng kích, chỉ sợ Long huyện cũng nguy."

Lưu Kỳ nói:

"Quân coi giữ của ta bởi vì địch đông ta ít nên sĩ khí không cao, phải lại đả thương nghiêm trọng một lần nhuệ khí của kẻ địch mới có thể thay đổi toàn bộ cục diện."

"Làm như thế nào?"

Lưu Kỳ nói:

"Liên lạc binh đinh Tây Hạ đầu thành chúng ta, mang bao thuốc nổ vào trong địch doanh châm đốt. . ."

"Không được"

Âu Dương lắc đầu nói:

"Những người này chỉ tham tài mà thôi, không có khả năng nguyện ý mạo hiểm như thế giúp chúng ta vận chuyển bao thuốc nổ. Hơn nữa quy mô nhỏ không được, quy mô lớn dễ bị kẻ địch phát hiện."

Lưu Kỳ cười nói:

"Đại nhân không hiểu ý mạt tướng, nhiều người tất nhiên không được, hơn nữa cũng chẳng nhiều người như vậy nguyện ý vì tiền toi mạng. Nhưng nếu chỉ đưa một bao thuốc nổ thì sao? Thậm chí cũng chỉ đưa một quả pháo ném thì sao? Đại nhân xem, những khí giới này chắc chắn cần các bộ phối hợp tác chiến, lúc này tất nhiên là chúng tướng tụ tập, nếu như có thể tới trung tâm mới nổ, nổ chết mấy người, vậy thời gian tiến công chắc chắn sẽ trì hoãn. Hiện giờ ưu thế của chúng ta là, các bộ trong quân Tây Hạ đều có gian tế do chúng ta thu mua. Đầu thành coi như xong, những người này nguyện ý vì tiền mạo hiểm lẻn về quân Tây Hạ, đã nói lên những người này có bao nhiêu coi trọng với tiền. Tục ngữ nói, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, ta tin tưởng tìm mấy kẻ nguyện ý mạo hiểm vẫn sẽ có."

Các bộ quân Tây Hạ hỗn tạp, ngoại trừ quân hạt nhân, bộ đội cảnh vệ ra, bộ khác đều có quy thuộc riêng. Những người này ở chung với nhau, không biết nhau là chuyện bình thường, điều này cũng liền cung cấp cho mật thám mà quân Tống một hoàn cảnh tốt đẹp. Âu Dương lắc đầu:

"Nếu nói bộ khác coi như xong, trung quân đại trướng này là do năm trăm quân hạt nhân tạo thành. Mọi người đều nhìn thấy, quân hạt nhân này sau khi bị chúng ta bắt tù binh toàn bộ, mới mười phản một, độ trung thành rất cao, nếu muốn trà trộn vào chỉ sợ rất khó."

"Bảo mật thám bắt lấy Chương Lan, hơn nữa đánh gãy chân Chương Lan. Dùng xe đẩy Chương Lan đi đại doanh địch tranh công. Đến ngoài trung quân, do quân hạt nhân đẩy vào trung quân. Chương Lan thuyết phục Ngôi Danh Thủ Toàn, các tướng lĩnh nghe nói Chương Lan bị bắt, tất tiến đến quan sát, lúc này lại châm bao thuốc nổ giấu trong xe. . ."

"Vậy Chương tướng quân liền biến thành tro bụi."

Âu Dương Kiên quyết nói:

"Không đồng ý."

Lưu Kỳ nói:

"Đại nhân, đây là chiến trường, không thể có lòng dạ đàn bà. Chương tướng quân trung nghĩa tất sẽ không cự tuyệt. . ."

"Ta sẽ không đồng ý."

Âu Dương nói:

"Ta là giám quân, việc này ta phủ quyết, nghĩ biện pháp khác, tiền không là vấn đề, cần bao nhiêu cứ việc nói. Nếu không có biện pháp khác liền chuẩn bị thủ thành. Để Lý Cương đại nhân ưu tiên vận chuyển hỏa dược."